Xin lỗi, Anh yêu cậu ấy!!... - Chương 10
Phần 10
Đây là lần thứ 2 tôi nhìn thấy Huy khóc. Mà khốn nạn thay lần này cậu ấy đã khóc vì tôi. Dù mắt Huy chỉ hơi chớm lệ nhưng cũng nó cũng đủ để là một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi rồi. Cái ngày mà Huy nhận lời làm bạn trai của tôi. Tôi đã hứa là sẽ không bao giờ để Huy phải khóc nữa. Thế mà tôi đã làm Huy khóc. Tôi căm ghét bản thân tôi. Mà thật trớ trêu những giọt nước mắt thầm lặng bên ngoài quán cà phê trong lần đầu tiên gặp mặt đã làm tôi chú ý đến Huy và đem lòng mến Huy. Thì giờ đây cũng chính những giọt nước mắt ấy đã kết thúc mọi chuyện. Tôi không muốn thế. Huy cũng không muốn thế. “Tại sao những người yêu nhau không đến được với nhau” câu hát quen thuộc vang lên khắp nơi trong thời gian gần đây giờ đây nó thật thấm thía và xót xa với tôi. Huy cố gắng mỉm cười trong nước mắt để nói với tôi:
-Có điều này em định hỏi ý kiến anh từ lâu. Và em đã định hủy bỏ nó nhưng giờ thì em nghĩ em sẽ nghĩ lại.
Tôi định hỏi là chuyện gì nhưng sự xót xa và tội lỗi trong lòng tôi đã khiến tôi không thốt được thành lời. Huy tiếp:
-Khi em bị Cường shoot đi thì em rất buồn và muốn đi thật xa. Đúng lúc đó có đợt học bổng đi Nhật. Em đã làm hồ sơ
Tôi vẫn chỉ có thể im lặng nghe Huy nói mà không biết phải nói gì
-Khi em nhận lời yêu anh thì lúc đó em mong là mình sẽ không trúng tuyển để đi. Nhưng mà em vẫn trúng cái suất đó. Em định sẽ hủy nó để ở đây với anh vì em không muốn xa anh. Dù em chỉ đi 1 năm rồi về. Khi về cơ hội thăng tiến của em sẽ lớn hơn. Nhưng giờ thì….
Huy không hoàn thành hết câu nói nhưng tôi hiểu Huy muốn nói gì. Tôi phải làm gì đây. Nếu Huy ở đây có thể lúc nào nhớ tôi vấn sẽ cố vụng trộm để gặp Huy hoặc có khi gọi điện hỏi thăm. Nhưng mà Huy ở đây nhìn tôi làm bạn trai của người khác thì quả là quá chua xót cho Huy quá. Tôi phải làm gì đây, nghĩ cho tôi hay là nghĩ cho Huy. Một câu hỏi ngu ngốc có phải không. Có lẽ đó là việc tốt đẹp cuối cùng mà tôi có thể làm cho Huy. Có lẽ tôi sẽ để cho Huy đi.
-Thực sự là anh không muốn em đi. Vì nếu em ở đây khi anh nhớ anh còn có thể liên hệ…. Nhưng như thế là quá ích kỷ với em. Có lẽ đó là điều tốt cuối cùng mà anh có thể làm cho em.
-Cảm ơn anh
-Thực sự nếu anh biết là chúng ta phải kết thúc sớm hơn thì anh đã làm nhiều hơn thế cho em. Hình như là chúng ta chỉ mới làm chuyện ấy có 1 lần phải không em?
-Uh, em thường xuyên phải như vậy mà. Một lần cho mãi mãi.
-Nếu anh…
-Thôi, đừng nếu nữa anh ạ. Cái gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Dù sao anh là của ai thì lại về người ấy thôi.
Một không gian im lặng của cả hai chúng tôi.
-Mình về chưa anh?
-Uh, về đi.
Hôm nay sao thời gian tôi đèo Huy về thật là dài và tôi mong nó sẽ dài hơn nữa. Tôi chạy thật chậm để mong thời gian tôi được ở bên cạnh Huy dài hơn. Vừa về đến nhà, tôi tắt điện thoại, không TV, không internet, không gì cả, nằm trong phòng, nước mắt trào ra.
Huy đã đi Nhật đựoc 2 tháng. Tôi ngày càng lầm lỳ và ít nói hơn. Điện thoại reo, thằng Cường lại gọi đây mà, chắc lại rủ mình đi nhà nghỉ đây mà. Mà mình có còn hứng thú gì nữa đâu. Tôi nhấc máy và định xổ ra một đống lý do để từ chối:
-Alô, hôm nay….
-Anh ơi, mình đi nhậu cho khuây khỏa đi. Hôm nay, sinh nhật em mà
-Hả?
-Đi đi anh. Em mời bọn nó đi hát karaoke, anh đi cùng cho vui mà. Đi mà anh. Đừng từ chối mà
-Nhưng mà bạn em, anh có biết ai đâu mà đi.
-Thì bây giờ biết mà. Đừng từ chối em buồn đấy
Vậy thì có lẽ tôi nên đi thật. Sinh nhật của Cường mà, không nó lại tự sát bây giờ. Chúng tôi đi Karaoke. Cường chuốc cho tôi uống khá nhiều, bạn bè của Cường nữa toàn những người có thể uống rượu bia được. Tôi say mềm, Cường phải đưa tôi về. Cơ thể tôi mềm èo vì rượu. Trong cơn say tôi vẫn lờ mờ nhận ra rằng Cường đã không đưa tôi về nhà mà đưa tôi vào 1 khách sạn.
-Vào đây nghỉ ngơi, mai hãy về nhà anh ạ. Giờ cũng muộn rồi.
Tôi say quá không nhấc tay lên chân lên được nên cũng không thể phản ứng được nữa. Thôi thế cũng được. Tôi muốn nằm quá rồi. Tât cả những gì tôi nhớ được là tôi đã nằm uỵch lên giường và nằm như bất tỉnh chẳng còn biết gì nữa cả.
Tôi mê man khá lâu cho đến khi tôi cảm thấy hơi nhột nhạt trên cơ thể mình. Hình như đang có cái gì đó cưng cứng nhiều lông ướt át đang lướt lên trên cơ thể tôi. Bàn tay một ai đó đang lướt trên cơ thể tôi làm tôi nổi gai ốc. Tôi bừng tỉnh và mở mắt ra. Một cảnh tượng mà tôi không biết phải nói gì. Tôi trong tình trạng không một mảnh vải che thân. Cường thì đang nằm đè lên cơ thể của tôi, ôm lấy cơ thể tôi và khóc sướt mướt. Tôi không biết phải làm gì hơn là cũng vỗ về Cường và không biết phải nói gì. Tôi nói:
-Anh cảm thấy hơi nặng. Em trèo xuống đựoc không. Giờ anh muốn ngủ… Và anh hứa sẽ ôm em ngủ cả đêm nay được không?
-Anh có biết là em yêu anh nhiều lắm không? Anh hãy yêu em nhé
Cường nói đoạn rồi trèo xuống. Tôi kéo tấm chăn kéo và phủ nó lên 2 cơ thể trần trụi không một mảnh vải che thân. Tôi ôm Cường và ngủ thiếp đi đến sáng. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho Cường đó là miễn cưỡng làm bạn trai của Cường.
11h đêm rồi. Tôi vừa up một vài bức ảnh nghệ thuật cơ bắp mà tôi vừa chụp lên trên blog của mình. Dạo này tôi có sở thích làm blog. Ban đầu nó chỉ là nơi để tôi trút những nỗi u uất trong lòng mình lên mạng để mọi người chia sẻ. Nhưng có lẽ do khuôn mặt điển trai của mình, blog có lượng page view tăng khá nhanh. Dần dần tôi nâng cấp nó là nơi để up những bức ảnh của mình. Mà đỉnh điểm hôm nay tôi up những bức ảnh cởi trần khá hot của tôi lên đó. Số lượng friend của tôi trong blog cũng tăng nhanh và khá nhiều. Số người add nick của tôi cũng không phải ít. Có nhiều người muốn tâm tình, có người cần lời khuyên. Nhưng cũng có người muốn chat sex. Dù tôi chẳng show hàng của mình bao giờ nhưng mà người ta vẫn cứ trưng cái đó lên cho tôi nhìn. Mà có đêm không chỉ một mà rất nhiều người từ Tây đến Ta đủ cả. Ban đầu tôi rất kinh tởm những cái trò đó. Nhưng có lẽ tôi đã không làm chuyện đó với Cường lâu rồi. Một mặt vì nỗi buồn trong lòng. Hơn nữa cơ thể của Cương, cái đó của Cường, cái cách Cường rên rỉ, cái cách ái ân của Cường tôi thuộc như cháo rồi. Kể ra nếu là Huy thì tôi sẽ không nhàm chán đâu vì đó là người tôi yêu. Nhưng đó lại là Cường nên tôi cảm thấy chán ngán tất cả. Nên có thể nói là lâu lắm rồi tôi không được thỏa mãn sex thực sự. Nên chẳng mấy chốc tôi đâm thích cái trò sex ảo qua net thế này. Ban đầu tôi chỉ ngồi xem người ta làm đủ trò cho tôi xem. Nhưng rồi vì cả nể người ta đã làm đủ trò cho mình xem. Chẳng nhẽ mình chỉ ngồi đó mà xem không. Tôi cũng bắt đầu chĩa WC xuống đũng quần đùi của mình và nói rằng “Chỉ thế này thôi không hơn”. Người ta cũng đồng ý. Dù tôi không cởi quần nhưng qua wc tôi chắc hắn có thể nhìn thấy cái đó của tôi đang dựng lên. Hình như chính cái kiểu nửa kín nửa hở như thế làm hắn hứng thú hơn thì phải.
Dần dần việc đó trở thành một sở thích, tôi lập hẳn một nick khác để chat sex. Vì cái nick kia chẳng may có con gái lên mạng thì sao? Ban đầu tôi còn cảm thấy mình thật kinh tởm khi làm chuyện đó. Nhưng lâu dần thì tôi bắt đầu trở nên chuyên nghiệp hơn với chuyện ấy. Mà nghĩ cũng buồn cười thật, tôi vốn tự hào vì cơ thể và cái đó của mình thật to và đẹp. Nhưng giờ mới thấy nhiều người còn “vĩ đại” hơn cả mình…. Tôi thích kiểu sex ảo này…..
Và lâu dần thì cái gì đến thì vẫn sẽ đến. Có những người muốn gặp tôi muốn tự nguyện dâng hiến. Ban đầu là cảm giác tội lỗi với Cường hay Huy. Nhưng rồi tôi tặc lưỡi. Huy đã bỏ đi 5 tháng rồi không liên lạc. Còn Cường, đó không phải là người tôi yêu, tôi cảm thấy nhàm chán khi cứ phải sex hay ở bên cạnh một người mình không thực sự yêu. Mà những người tự nguyện muốn làm chuyện đó với tôi thì toàn là “vĩ đại” cả. Tại sao lại không thử. Tôi tặc lưỡi làm liều.
Ban đầu tôi cũng cảm thấy mình ** lắm. Sao mình có thể làm như thế. Sau khi vụng trộm như thế lần đầu tiên tôi còn cảm thấy tim mình đập nhanh…. Nhưng rồi lâu dần tôi thấy mình chuyên nghiệp hơn. Tôi làm chuyện ấy nhiều hơn. Thậm chí còn chụp ảnh tất cả những cái đó trong wc lại và post nó lên blog cho bà con chiêm ngưỡng. Và thật buồn cười không ai thấy kinh tởm mà họ càng làm họ thêm tò mò và muốn biết tôi là người thế nào mà kiếm được nhiều hàng ngon thế. Vậy là tôi vui lạc với điều đó.
Dù thỉnh thoảng trong khi ngủ tôi cũng cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình. Tôi không ngờ là mình còn hư hỏng hơn cả trước đây. Khoảng thời gian mà tôi cảm thấy mình sống tử tế và sống có ý nghĩa nhất đó chính là lúc tôi có Huy bên cạnh mình. Vì Huy quá tốt và quá thiên thần. Nên tôi cũng đã cố gắng sống tốt để xứng đáng với Huy. Nhưng giờ thì… Nghĩ đến đó một giọt nước mắt nhỏ xuống gối. Tôi gạt đi và cố giỗ mình vào giấc ngủ để ngày mai đi làm, tối còn chat sex và trụy lạc….
-Đồ dối trá. Đồ đểu cáng
Mắt tôi nổ đom đóm vì cái tát của Cường. Cương bỏ đi trong nước mắt uất hận. Còn tôi ngồi xụp xuống thành giường trong tình trạng không một mảnh vải che thân. Còn Thy chàng trai tôi vừa mới quen qua chat sex cũng đang ngượng đỏ mặt với tình trạng không quần áo tương tự. Ai mà chẳng xấu hổ khi bị bắt quả tang trong tình trạng như vậy. Tôi và Thy ngồi trong tình trạng ấy khá lâu. Tôi đứng dậy mặc quần áo và bảo với Thy:
-Em cũng mặc đồ vào đi. Bố mẹ anh chắc là ở quê sắp lên rồi đấy.
-Vâng, lẽ ra em và anh nên ra nhà nghỉ thì sẽ đỡ phiền phức cho anh.
-Uh, không sao em ạ
-Bạn trai của anh đấy à?
Tôi không biết nói gì nữa cả.
-Em thấy anh bảo là anh có bạn trai. Một mặt em nghĩ là anh nói đùa. Mà em cũng muốn anh quá đi. Cho nên…
-Uh, cũng tại vì anh quên mất là nó có chìa khóa vào nhà anh. Thôi không sao đâu em. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mình về thôi
3 ngày trôi qua, Cường không gọi cho tôi, tôi cũng không gọi cho Cường. Có điện thoại, cuối cùng thì Cường cũng gọi cho tôi. Tôi nghĩ vậy, quả đúng đó là số cố định của Cường. Tôi nhấc máy và định nói lời xin lỗi nhưng:
-Tùng à? Trưa nay qua nhà bác ăn cơm nhé.
Tôi giật mình mấy giây vì đó là bố của Cường không phải là Cường. Kiều này là sắp có chuyện không hay rồi. Nhưng tôi cũng không thể làm khác hơn.
-Dạ vâng ạ.
Tôi cúp máy và trong lòng cảm thấy rối bời.
Bữa cơm hôm nay khá buồn tẻ và lạnh nhạt. Mỗi người một tâm trạng. Cường thì mặt buồn như đưa đám và suốt bữa ăn không nhìn tôi lấy một cái, cũng không gắp thức ăn cho tôi như mọi khi. Bố mẹ Cường cũng cắm cúi ăn không nhìn tôi, thỉnh thoảng nhìn Cường với vẻ ái ngại. Còn về phía tôi thì khỏi nói cảm giác tội lỗi tội đồ còn khủng khiếp hơn cả bữa cơm đầu tiên ở nhà Cường. Dường như tôi chỉ chờ ai đó trong nhà kết thúc bữa ăn thì tôi cũng nhanh chóng kết thúc luôn. Cuối cùng thì bố Cường cũng đã kết thúc bữa cơm. Tôi cũng nhanh chóng kết thúc bữa cơm. Bố Cường đi ra phòng khách còn tôi thì ngồi đó xỉa răng và xem cái TV trong phòng khách nhà Cường mà cũng chẳng dám ra ngoài ngồi cạnh bố Cường như mọi khi.
-Tùng này, cháu ăn xong thì ra đây uống nước với bác nào
Câu nói nhẹ nhàng và mến khách đó làm tôi thót tim. Tôi đứng dậy và đi về phía phòng khách ngồi đối diện với bố của Cường, tôi có cảm giác như mình đang bị hỏi cung vậy. Cả hai ngồi khá lâu mà không ai nói gì. Mãi đến khi Cường và mẹ của Cường đang dọn bàn cơm thì bố của Cường mới cất tiếng:
-Chuyện của hai đứa thế nào mà cứ để người lớn can thiệp vào thế?
-Dạ cháu định sẽ nói chuyện với Cường về chuyện này.
-Uh thì tí nữa 2 đứa lên phòng mà nói chuyện nhé. Cháu uống nước đi
Cánh cửa phòng Cường đã khép và chốt lại. Tôi nói:
-Em ngồi xuống kia đi mình nói chuyện một chút
Cường ngồi xuống giường và chẳng đợi tôi nói Cường đã mở lời trước:
-Tại sao anh lại làm thế với tôi?
-Có lẽ với em anh không cần phải giấu giếm. Em biết thừa là anh thực sự yêu người khác chứ không phải em.
-Anh…. Nhưng mà anh đã nhận lời yêu tôi còn gì?
-Thì đúng là như thế nhưng mà vì anh sợ em lại tự vẫn hay lại ôm lấy cái cơ thể mê man sặc mùi rượu để mà mân mê ôm ấp và khóc như thế.
-Anh…. Anh là đồ đểu cáng. Tôi còn có điều gì chưa phải với anh mà anh đối xử với tôi như thế. Điều gì đang ngăn cản tình cảm của chúng ta.
-Tình yêu ai có thể giải thích được tại sao đâu em. Với em hay bất cứ ai mà anh làm chuyện ấy thậm chí chat sex chỉ là tình dục. Với em đó là sự thương hại sợ em sẽ tự làm hại mình còn… xin lỗi, anh yêu cậu ấy
Cường ôm lấy mặt và khóc khá lâu. Còn tôi lại làm cho một người nữa phải khóc vì tôi. Dường như nghiệp chướng của tôi ngày càng nặng. Phải một lúc sau, Cường mới thôi khóc và nói với tôi:
-Nếu vậy thì em cũng không muốn giam cầm anh trong nhà tù của lòng thương hại nữa….
-Nhưng mà…
-Anh yên tâm, em hứa sẽ không tự làm hại mình nữa. Nếu em cố giữ anh ở lại đây thì có nghĩa là em đang làm khổ cả hai. Giờ thì anh có thể đi và làm bất cứ cái gì anh muốn
-Cảm ơn em đã hiểu và giải thoát cho anh.
Nói đoạn tôi đứng dậy và đi ra phía cửa. Cường cũng đứng dậy rất nhanh và ôm chặt lấy tôi từ phía sau:
-Xin hãy để em ôm anh lần cuối.
Tôi có thể cảm nhận thấy bộ ngực săn chắc của Cường chạm vào lưng tôi. Nhưng nó không còn gợi dục tôi được nữa. Dường như tôi đã thay đổi. Tất cả những gì làm cho tôi xúc động đó chính là bờ vai áo của tôi ướt bởi những giọt nước mắt của Cường. Tôi để cho Cường ôm tôi khá lâu. Tôi bắt đầu gỡ vòng tay của Cường và nói:
-Em đã nói là không níu giữ mà. Em….
Tôi chưa nói hết câu thì Cường đã từ từ buông tôi ra. Tôi quay lại cầm lấy tay Cường và nói cái câu mà Huy đã từng nghe hàng tỉ lần:
-Anh không thực sự hợp với em. Hãy cố gắng sống tốt và người như em sẽ tìm được một ai đó tốt với em hơn anh.
Tôi hôn lên tay Cường lần cuối rồi tiến ra cửa. Suốt trên đường về nhà tôi nghĩ mình cần phải khóa blog tòan ảnh sex để kết thúc thời kỳ bệnh hoạn của mình. Tôi định sẽ viết một email để hỏi thăm tình hình học tập của Huy. Dù sao một năm của Huy đã sắp kết thúc. Chắc là Huy đau đớn lắm nên trong một năm tôi viết thư nhiều cho Huy như vậy cũng buzz Huy mấy lần trên net mà chẳng thấy Huy reply. Giờ thì tôi có thể tòan tâm tòan ý dành cho Huy rồi.
Tôi về nhà và mở máy tính của mình viết cái last entry cho cái blog của mình và nhanh chóng khóa nó lại. Tôi mở yahoo mail để viết thư cho Huy. Nhưng thật bất ngờ tôi nhận thấy một email của Huy có tiêu đề “Em dang hoc tai My” mà điều ngạc nhiên nó là một hòm thư với địa chỉ mới. Tim tôi đập nhanh điềm báo tin chẳng lành. Tôi mở ra đọc
“Anh Tùng
Một năm không có anh, em cô đơn, khóc rất nhiều, rất nhớ anh. Và em đã lao đầu vào học với hy vọng là em có thể quên đi được anh. Em đã thành sinh viên xuất sắc của khóa học và em đã nhận đựoc tiếp một suất học bổng sang du học tại Mỹ. Và em được nhà trường đặc cách cho em kết thúc khóa học sớm để tiếp tục học tại Mỹ để học liên thông.
Được sự giúp đỡ của một gay em quen trên mạng, em hiện đang vừa học vừa làm khá vất vả. Nhưng chính Châu – người giúp đỡ em bên này – đã làm cho em cảm thây thư giãn và cảm thấy như mình có thể vượt qua mọi thứ. Anh ấy hơi lớn tuổi một chút. 38 tuổi rồi. Một người đàn ông thành đạt nhưng cô độc. Em không biết mọi chuyện rồi sẽ đi tới đâu vì trước mắt em phải lo học và lo làm việc để có thêm kinh nghiệm. Từ ngày có anh ấy, tiếng Anh của em ngày càng khá hơn. Anh và Cường vẫn tốt đẹp chứ. Em mong 2 người sẽ hạnh phúc. Có lẽ em sẽ không về Việt Nam nữa, em vừa viết thư xin lỗi công ty ở Việt Nam và xin hủy hợp đồng lao động bên đó rồi.
Em hiện đang ở chung nhà với anh ấy để đỡ bớt tiền nhà. Nhờ có anh ấy mà em không cảm thấy cô đơn ở một thành phố lớn thế này. Muộn quá rồi. Em xin chúc anh hạnh phúc. Mà em cũng xin lỗi vì không trả lời những bức thư của anh vì em đã lập một hòm thư mới chuyên nghiệp hơn để tiện liên lạc và làm việc mà em cũng không muốn nhớ lại những ký ước buồn ở Việt Nam nên em không biết là anh viết thư cho em. Em xin lỗi. Dù sao cũng chúc anh hạnh phúc.
Anh mến
Huy”
Tôi gần như sụp đổ trời đất quay cuồng khi nhận được bức thư đó. Đây là lần thứ 2 tôi khóc vì Huy. Nhưng lần này cảm giác đau đớn thực sự xoáy trong tim. Vậy là tôi đã để tuột mất tinh yêu của mình. Tại sao tôi hay sao? Tại Cường hay sao? Tại Huy hay sao? Chẳng tại ai cả…. Dường như nó là số kiếp. Dường như nó là nghiệp chướng từ kiếp trước mà kiếp này tôi phải hứng chịu… Tôi dường như chán ngán tất cả.
Đã 1 năm kể từ cái ngày tôi nhận được bức thư của Huy và tôi cũng đã không viết gì nhiều cho Huy, cũng không muốn để cho Huy biết chuyện của tôi và Cường đã chia tay. Đã 1 năm nay tôi đã có một người cha người mẹ mới là Đức Phật và nền Giáo Pháp của Ngài. Những lúc yếu lòng nhất tôi chỉ có một mình, đau khổ, một mình. Ngài đã đến bên tôi, Ngài im lặng nhìn tôi, im lặng nghe tôi khóc nức nở để rồi ấm áp lau sạch nước mắt cho tôi với một nụ cười tràn trề thương yêu. Ngài không trách cứ tôi bất kỳ điều gì, Ngài không nói gì khác ngoài chuyện hướng dẫn tôi bước vào căn phòng ấm cúng với những hương hoa thơm ngát và những bước đi uyển chuyển, sáng suốt và cẩn thận vào bên trong thế giới nội tâm của chính tôi, để rồi một ngày nọ trong tôi chợt vỡ oà những cảm xúc tuyệt hảo chưa bao giờ ai đó chỉ cho tôi. Lúc đầu là niềm vui vô bờ bến đã xé toang nỗi u sầu đậy kín miệng tôi, rồi dần dần chuyển thành cảm xúc an lạc, một cảm xúc hạnh phúc sâu lắng và đổ tràn đầy thân thể và tâm hồn tôi. Hạnh phúc thật sự đã đến, nước mắt tôi lại tuôn rơi một lần nữa nhưng lần này tôi không cố kềm nén lại, tôi đã để chúng tự do tuôn chảy như chính bản chất của chúng đang là như vậy, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc tuy mặn mà nhưng nóng hổi tình cảm thánh thiện, một tình cảm bừng sáng trong nội tâm mà không một thứ cảm xúc nào có thể sánh bằng. Con cám ơn Ngài vô cùng, Ngài đã dạy cho con cách chấp nhận bản thân, cách bước đi nhẹ nhàng nhưng vững chãi để có can đảm đối mặt với những sự thật phủ phàng trong cuộc đời của con, Ngài đã chỉ dẫn cho con cách nhìn sự vật đang diễn tiến đúng với bản chất thật sự chúng đang là, Ngài dạy con buông bỏ những vướng mắc trong tâm hồn để con ít bị vấp ngã trên đường đời, nhờ Ngài mà con ý thức được con đang sống thật sự, đúng là sống với đầy đủ ý nghĩa của từ “sống”, chứ không phải là sự tồn tại dật dờ như lũ sinh vật đơn giản trôi nổi trong đại dương (cuộc đời).
Từ đó tới nay đã ngót 1 năm nên suy nghĩ và cách sống của tôi đã rẻ sang một bước ngoặt rất khác biệt với các bạn đồng trang lứa và với những người trong thân tộc của tôi. Có thể tôi vẫn thích ngắm các chàng trai lực lưỡng và đẹp trai, trái tim vẫn xao xuyến khi đón nhận một nụ cười ấm áp, vẫn thích thú xem phim gay và đọc truyện gay, vẫn thấy khoái cảm khi thoả mãn một mình nhưng tất cả những điều đó giống như một món ăn trong những món ăn khác trong thực đơn hàng ngày của tôi. Có những hôm chán nản, tôi chẳng buồn đụng tới chút thức ăn mà ngủ vùi cả ngày cho nó quên đời, có những ngày tâm hồn tôi tự nhiên bình lặng êm dịu thế là chẳng thèm đụng tới cái máy computer để xem, để ngắm hay để nghe những khúc nhạc tôi yêu thích nữa… Cuộc sống tinh thần của tôi hay thay đổi nhưng là thay đổi theo xu hướng buông bỏ những cái cũ mà có một thời gian tôi đắm say, mê mẩn. Nhưng trong tất cả những món ăn tinh thần tôi đã ăn thì chẳng có món ăn nào tuyệt vời như món ăn “thiền định” mà Đức Phật đã dạy cho tôi, chính nhờ nó mà cuộc đời của tôi đã bước sang một trang mới, nhẹ nhàng và tự tại hơn nhưng ít người nhận ra được cho dù là cha mẹ và người thân của tôi ở sát bên cạnh anh hàng ngày. Tôi vẫn còn nhiều lúc cáu kính, giận dỗi, buồn rầu, đau khổ và cả say mê thật nhiều nữa nhưng tất cả những xúc cảm đó mau chóng tan mất khi tôi chú ý quan sát nó, tôi thành công hơn những người bình thường – không – thiền định ở chỗ này. Chính vì vậy mà tôi ngày càng cảm thấy chán nản, cảm thấy cuộc sống của một con người bình thường trong một xã hội bình thường đã trở nên quá chán nản, chỉ là cái vòng luẩn quẩn từ trước tới nay của kiếp nhân sinh: sinh ra, trưởng thành, yêu thương và nhục dục, lập gia đình, sinh con đẻ cái, già lão, bệnh tật rồi tử biệt, để rồi lại một mình cất bước ra đi vào thế giới hư vô… Tôi nghĩ: chỉ có vậy thôi sao ? nhàm chán vậy sao ?
Một khi đã bước vào một cuộc sống trọn vẹn do nguồn hạnh phúc tràn trề và sung mãn của thiền định đem lại như thế thì không khi nào lại có thể quay ra thích thú với cuộc sống mà tính chất của nó là thiếu thốn nhiều hơn là đầy đủ, thật khó mà quay lại cuộc sống chật vật, thiếu trước hụt sau khi mà đang là người giàu có, đang sống trong mọi tiện nghi sang trọng nhất. Tôi dùng hình ảnh sự giàu có vật chất này để làm một phép so sánh nghệ thuật về sự giàu có tinh thần mà tôi đang thọ hưởng, tôi thật đầy đủ với nguồn an lạc tôi đang có nên tôi sẵn sàng từ bỏ những sự vướng mắc, những sự thiếu hụt mà đời sống vật chất cũng như tinh thần mà thế gian không thể cung cấp được cho tôi. Tôi cũng đi làm như ai để kiếm thức ăn nuôi cái thân thể vật chất này và làm tròn bổn phận của một người con trong gia đình, nhưng cuộc sống của tôi nhẹ nhàng và đầy chất thi vị – tâm xả ly nhiều hơn. Có thể người ta sẽ không hiểu được những gì tôi nói, nhưng một dịp nào đó trong cuộc đời hãy thử bước một chân vào thế giới của những điều kỳ thú nội tâm, khi mà cảm nghiệm được niềm hạnh phúc tinh thần bảo đảm là sẽ nhanh chóng bước ngay chân còn lại vào đó. Nhưng tôi phải nói trước ở VN có quá nhiều cách tu thiền, từ bắc tới nam có quá nhiều chùa và thiền viện, có quá nhiều tăng ni danh tiếng thì dễ gì có thể thấu đạt những cảm nghiệm như tôi bây giờ nhưng chỉ có một hệ phái duy nhất là hệ phái Phật giáo Nguyên Thuỷ Nam tông (Theravada) dạy pháp thực hành Vipassana thiền quán Tứ Niệm Xứ thì mới giải quyết được nhu cầu tâm linh của những ai giàu trí lực muốn khám phá chính nội tâm mình, đi sâu và giải quyết trực tiếp những vấn đề của cuộc sống của chính mình ngay tại đây và ngay lúc này mà không cần viện trợ một sự cứu độ của bất cứ một năng lực nào bên ngoài.
Hỡi nhân gian !
Đời nay mấy kẻ anh hùng
Mấy người nhận diện ra mình
Mấy người chợt thấy rõ ràng rỗng không
Hỡi người em nhỏ xa xôi
Chờ mong chi lắm, cũng hoài
Chớ dành duyên thắm chỉ hồng
Buộc người ít bụi, buộc đành hư không !
Hết