Xin lỗi, Anh yêu cậu ấy!!... - Chương 9
Phần 9
Mẹ Cường đang đút cháo cho Cường ăn. Cường nhìn tôi thì ngay lập tức cúi gầm mặt xuống. Tôi biết Cường cũng ân hận vì việc làm dại dột của mình. Tôi chỉ đến và nói với Cường rằng:
-Đệ định bỏ đại ca này mà đi hay sao?
Cường đã mỉm cười vì câu nói đó. Thực sự tôi đã nghĩ suốt từ lúc tôi đi trên đường từ quán cà phê về đây. Đó là câu nói vừa tình cảm nhưng lại không gây ra hiểu lầm về yêu đương. Mà người ngoài có nghe thì cũng không thể hiều đựoc mối quan hệ của chúng tôi là gì.
Hôm nay tôi đến giúp bố mẹ Cường cho Cường ra viện. Bố mẹ Huy chở đồ đạc còn tôi phải chở Cường. Cường ngồi đằng sau và ôm siết lấy tôi rất chặt. Còn trong đầu tôi đang nghĩ đến Huy, về cuộc gặp gỡ vơi Huy tối nay. Tôi sẽ nói gì đây. Dự án của Huy đã kết thúc và tối nay Huy muốn gặp tôi. Tôi sẽ phải nói gì đây:
-Anh nghĩ gì mà thần ra thế?
-Uh, anh đang nghĩ xem tối nay gặp đối tác thì sẽ nói thế nào để họ giao gói thầu cho mình thôi mà.
-Thôi vui lên đi anh. Quên công việc đi nào. Mà hôm nay cuối tuần mà cũng phải làm việc sao?
-Uh vì ngày mai người ta về nước rồi mà em.
-Ơ kìa anh, đến nhà em rồi. Anh quên à?
-Ờ, anh xin lỗi.
Cường bước xuống xe. Tôi loay hoay dắt xe vào nhà. Bố mẹ Cường đã về nhà từ bao giờ. Liền chạy ra hồ hởi:
-Hai đứa về rồi à? Tùng vào nhà ăn cơm cùng 2 bác nào.
-Dạ thôi cháu về, đồ ăn cháu đề trong tủ lạnh…
-Bố mẹ anh chiều tối nay mới lên mà. Đồ ăn đã để trong tủ lạnh thì không hỏng được đâu.
-Vậy thì cháu vào đây cùng ăn cơm đi. Chứ lọ mọ cơm nước một mình cũng cực.
Thôi thì tôi cũng đành miễn cưỡng nhận lời. Dù sao mình cũng làm cho con trai người ta chết hụt. Tôi để gọn con xe của mình và bước vào nhà. Người giúp việc đã chuẩn bị xong đồ ăn đang dọn các thứ ra bàn ăn. Từ khi yêu Cường cũng như chia tay Cường tôi mới biết gia đình Cường khá giả như vậy. Người ta có mỗi một con trai là Cường. Ắt hẳn người ta đã trông đợi nhiều lắm. Vậy mà giờ đây người ta đã phải ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận rằng con trai yêu dấu của họ lại thích ôm ấp một người con trai khác chứ không phải là phụ nữ. Không hiểu ai sẽ là người kế thừa cái cơ ngơi và sản nghiệp mà cả đời họ đã gây dựng đây. Nghĩ đến đó anh cảm thấy mình như một tội đồ. Nhưng mà nếu anh bỏ Cường có khi anh còn mang tội nặng hơn. Họ sẽ mất cả đứa con yêu dấu của họ.
-Cháu ngồi xuống đi. Cơm xong rồi đấy.
Một bữa cơm có thể gọi là thân mật đối với gia đình Cường nhưng là thịnh soạn đối với những gia đình nghèo trong thành phố. Cảm giác tội lỗi khiến anh chỉ ăn uống cầm chừng cho nó phải đạo. Bố mẹ Cường nhìn nhau. Rồi hình như mẹ Cường ra hiệu gì đó cho Cường. Bố Cường khó khăn mở lời:
-Hai đứa sắp tới sẽ vẫn là bạn bè nhỉ?
Cường có vẻ tỏ ra khó chịu:
-Đừng nhắc lại chuyện ấy nữa. Để ăn cơm cho vui vẻ nào bố mẹ.
Nhưng tôi thì hiểu ngay ý bố Cường muốn tôi làm rõ chuyện này đây mà tôi nói:
-Cường ạ. Bố mẹ em dù sao cũng đã biết chuyện. Chúng ta không nên trốn tránh. Thưa hai bác…..
Tôi ngừng lại đôi chút để nuốt nốt cơm mà thực chất là để suy nghĩ mình nên nói thế nào để bố mẹ Cường không cảm thấy chướng tai gai mắt mà cũng không để cho Cường đập đầu vào thành bếp hay đại loại thế.
-Thưa hai bác, thực ra chuyện này cũng là rất khó khăn. Tình cảm của những người như bọn cháu thì thường là bế tắc vì chịu sức ép từ nhiều phía…. Nên thường không có kết thúc thực sự có hậu. Thậm chí có khi là cả hai lại kết thúc khi một trong hai người không chịu nổi sức ép của gia đình mà phải lấy vợ…..
Tôi dừng lại đôi chút và định để cho bố mẹ Cường có thể qua được cái cơn khó chịu khi nghe những chuyện lộn ngược thế này. Nhưng Cường đã tiếp lời:
-Con thì sẽ không lấy vợ. Còn anh ấy nếu có lấy vợ thì con cũng sẽ chấp nhận chỉ cần anh ấy đừng rời bỏ con là đựơc.
Qua câu nói trên tôi có thể nhận thấy Cường là người vô tâm khi nói cái câu cứa nhát dao vào lòng bố mẹ như thế. Ngay cả tôi yêu Huy là thế tôi cũng chưa dám nói cái câu có thể đâm chết bố mẹ mình như thế. Tôi đành đỡ lời cho Cường để xoa dịu nỗi cay đắng trong lòng bố mẹ Cường:
-Dù có chuyện gì xảy ra thì cháu sẽ vẫn ở bên Cường để làm người anh em tốt của Cường. Còn chuyện tương lai thế nào thì cháu cũng không dám nói chắc. Cháu sẽ giúp Cường sống tốt và làm 2 bác vui lòng.
Tôi rất mong bố mẹ Cường sẽ hiểu ý sâu xa mà tôi che giấu trong câu nói trên. Ý tôi là tôi sẽ cố gắng làm cho Cường lấy vợ đúng theo ý của bố mẹ Cường nhưng cần phải có thời gian mà có khi còn là sự may mắn nữa. Mà thực ra Cường đã dám chết vì tôi thì chuyện đó là khó. Nhưng có lẽ tôi sẽ cố gắng hết sức để làm thế.
-Bác hiểu ý cháu. Và bác hy vọng là cháu sẽ làm được.
Vậy là bác trai đã hiểu ý tôi rồi thật là may. Cường ôm lấy một cánh tay của tôi và nói:
-Cảm ơn anh vì đã không bỏ em.
Tôi cảm thấy ngượng ngùng và từ tốn rút tay của mình ra khỏi Cường vì thấy bố mẹ Cường đang cố chịu đựng sự khó chịu
-Nặng tay anh quá. Để anh ăn cơm
Miếng cơm trong miệng tôi đắng nghét. Chắc kiếp sau tôi sẽ không được làm người mất. Sao tôi lại gây ra tội lỗi với nhiều người thế này không biết nữa.