Tao nhớ mày quá, ngày xưa ơi - Chương 2
“GÂU ! GÂU GÂU GÂU !! ”
Nó giật bắn mình khi nghe tiếng chó sủa. Quay về nơi phát ra cái âm thanh đã dám làm ngắt dòng suy nghĩ của mình, nó phát hiện ra một đàn chó bị nhốt trong một ngôi nhà gần đó. Chó mà đứng sau cánh cổng lưới như vầy thì chắc chắc là bị nhốt rồi, với lại đám cho này cũng sủa dữ quá chắc là muốn ra ngòai đây.
Tự nhiên nó nổi khùng với con chó đã sủa nó, mà một phần cũng đoan chắc là lũ chó đã bị nhốt, sẽ không làm gì được mình nên nó…sủa lại. Sủa chán chê một hồi nó lụm cái cây, khều đám chó. Khều một hồi nó lại quay ra lụm mấy cục đá chọi vô mấy con vật đáng thương. Xem chừng mấy con vật đó đã chịu hết nổi cái ‘trò cẩu’ của nó nên thay nhau nhảy lên hàng rào hòng ra ngòai để ra trả thù. Nó thích chí cười ôm bụng cười khặc khặc.
Đúng là trời không phụ … chó có lòng, hay trời muốn tiếp tay cho lũ chó trừng trị cái tên ba trợn này? Nên một lúc sau khi lũ chó nhảy lọan xạ va vào hàng rào, cánh cổng từ từ mở ra làm nó khựng người, tắt ngấm tràng cười trên gương mặt gian.
Thì ra là cửa không khóa, mà cửa không khóa thì suy ra lũ chó không bị nhốt, mà lũ chó không bị nhốt thì suy ra tụi nó có thể chạy ra ngòai, mà có thể chạy ra ngòai thì tụi nó sẽ có thể …phập mình. Sau một mớ suy nghĩ lô-gic kịp thóang qua đầu, nó co chân co cẳng chạy về nhà, đằng sau đó là đàn chó đông như thú, mà con nào con nấy cũng muốn táp nó một phát cho hả giận.
Đúng lúc thằng bé đang trên đường về nhà. Từ đằng xa, thấy nó hốt hoảng chạy đến cùng lũ chó, thằng bé không khỏi giật mình. Nó hét tóang lên rồi chạy đến núp sau lưng thằng bạn như một bị cứu tinh. Bẻ vội nhánh cây chìa ra ở ngôi nhà gần đó, thằng bé xụyt xụyt lũ chó tránh ra xa. Như không muốn làm hại người vô tội và vô tình bị liên lụy, đám chó lùi dần rồi quay trở lại nhà.
Nó định thần lại, cười toe nhìn hết nhìn thằng bạn rồi nhìn bịch đồ đã vơi đi một nửa trên tay mình. Thằng bé như hiểu ra vấn đề nên nói với nó.
“Đi thôi, tao giúp mày nhặt lại”
“Nhưng tao không đi được”
“Sao không đi được”
“Tao bị trật chân rồi” Nó chỉ vào đôi chân chỉ còn một chiếc dép của mình mà nhăn nhó.
Thằng bé quay lưng về phía nó, hơi khuỵu người xuống một chút.
“Leo lên đi, tao cõng mày”
* ^____^*
Chiều nay, nó đi loanh quanh trong sân nhà kiếm cái hộp đựng dế mà hôm trước chơi giỡn đã quăng ra đây. Chợt nó phát hiện ra một điều vô cùng hệ trọng, một sự kiện nổi bật nhất trong ngày : Cây chùm ruột nhà nó ra trái quá trời. Mèng ui ! Mà trái nào trái nấy bự như trái sơ-ry vậy. Thiệt là làm xao xuyến lòng người theo đúng nghĩa đen. Để trả ơn thằng bạn đã cứu mình thoát lũ chó sáng nay nên dĩ nhiên có đồ ăn là phải chia sẻ chứ.
“Mày cẩn thật đó, coi chừng té” Thằng bé lo lắng nhìn nó leo thoăn thoắt lên cành cây nhỏ xíu, giòn ruộm.
“Mày quên tổ tiên của mình là vượn hả ? Mày chỉ việc ngồi dưới chờ ăn và canh má tao thôi, đừng có lằng nhằng” Nó đứng trên cây cười nắc nẻ. Nó nhón chân chuyền sang cành cao hơn, với tay hái chùm chùm ruột bự thiệt bự trên đó.
Rắc…rắc …
RẦMMMM !!!
Đụng phải cành giòn, gãy rôm rốp làm nó chới với không kịp trở tay. Kết quả là nguyên con vượn người nằm chèm bẹp dưới đất. Mình mẩy trầy trụa tùm lum.
“Aaaaa .!!! ”
Nó khóc lên um sùm. Thằng bé vội chạy đến gần đỡ nó, nhưng vừa chạm tới nó lại càng khóc to hơn. Không biết phải làm sao hết nên thằng bé sợ quá…khóc theo. Hai đứa khóc la um cả trời cho đến khi người lớn tới..
Từ bệnh viện về với cái chân bó bột, nó vẫn nghênh nghênh mặt nhìn đời thách thức. Thằng bé đang ăn tối, nghe tin nó về, lật đật chạy sang, bỏ cả bữa ăn ngon lành.
Thằng bé mở cửa phòng mạnh đến nỗi tiếng cửa đập vào vách tường nghe cái rầm.
“Mày muốn hù chết tao hả ?” Nó cau có.
“Mày có sao hông ?” Thằng bé lo lắng hỏi
“Mày nhìn tao vậy coi có sao hông ?” Nó khinh khỉnh với câu hỏi không ăn nhập gì của thằng bạn.
“Mày đau hôn ?”
“Nhằm nhò gì mày, chuyện nhỏ ” Nó trả lời như không mặc dù đau thấu xương. Ừ thì gãy chân mà, tưởng chuyện u đầu mẻ trán sao. Nhưng nó không muốn làm thằng bạn lo quá, nó thấy mình thật dũng cảm phi thường.
“Vậy sao lúc đó mày khóc dữ vậy ?”
“Ờ thì … tao thích khóc thì tao khóc, kệ tao. nước mắt dư mà. Mà mày về đi cho tao ngủ nữa”
“Ừ, tao có đem bịch chùm ruột vô cho mày nè, ráng khỏe lại sớm sớm sớm nha” Thằng bé đặt bịch chùm ruột lên bàn rồi ra khỏi phòng, nhìn nó bằng đôi mắt buồn buồn, sưng húp.
“Ờ, nói nhiều quá, về đi. Mai gặp”
Đêm, nó trằn trọc thao thức nghĩ tới cảnh tượng hồi chiều. Nó cười nhẹ khi nhớ lúc thằng bạn còn khóc nhiều và gào to hơn nó. Lúc đó thật sự nó không thấy đau gì nữa hết mà chỉ muốn dỗ cho thằng bạn nín thôi.
Đêm. Sương giăng trên ô cửa sổ, nó nằm và mơ về một ngày mới.
Sau bữa cơm tối, nó đang ngồi coi Tom&Jerry thì thằng bé bước vào nhà, mặt buồn thiu. Nhưng nó đâu có nhận ra được vẻ mặt khác cái sự vui vẻ ngày thường của thằng bạn, vì mắt nó còn bận dán vô tivi mà.
“Tối nay tao ngủ qua nhà mày ngủ chung nha”
“Gì ?”
“Má mày cho phép rồi, tối nay tao qua ngủ với mày”
Nó ngơ ngác nhìn, ngạc nhiên trước ý định của thằng bạn. Từ đó đến giờ tụi nó ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau nhưng mà tối thì đứa nào về nhà đứa nấy mà. Ôi, thây kệ, có nó ngủ chung thì càng vui chứ sao.
Sau khi chơi giỡn đã đời, hai đứa theo lệnh mẹ lên phòng ngủ sớm.
Đèn tắt. ^o^
“Mày nhớ lần đầu tiên tụi mình gặp nhau không?” Thằng bé khẽ huých vào tay nó.
“Gì ? Tao quên rồi” Giọng ngái ngủ
“Lúc đó tao mới chuyển nhà đến đây, mày nhớ mày đã làm gì không?”
“Nhớ chết liền! mà sao tự nhiên mấy nhắc lại ba chuyện gì đâu không vậy ?”
“Thôi, mày ngủ đi”
Zzzz
Mẹ ơi, ai mới dọn đến nhà kế bên vậy mẹ?”
“Thì người ta chứ ai”
“Người ta là ai hả mẹ ?”
“Mẹ cũng không biết, chút nữa mình qua chào hỏi họ.”
“Thôi, con đi chơi nha”
Nó chạy vụt ra khỏi nhà, vừa đi vừa huơ tay huơ chân loạn xạ. Nhác thấy bóng một đứa bé trạc tuổi nó trong sân ngôi nhà bên cạnh, nó đu lên cổng nhìn cho rõ. Tuy là nó nhỏ con nên không nặng lắm, nhưng căn nhà đã vắng bóng chủ khá lâu nên cánh cổng cũng rỉ sét và lung lay ít nhiều, cộng thêm con đười ươi đu đưa nhún nhẩy trên đó đã làm cho cái cổng sập cái rầm.
“Ui da, đau thấy tía” Nó nhăn nhó rên rĩ, xoa xoa cái mông đít và cái tay bị trầy.
“Bạn có sao không ?” Tiếng trẻ con.
Nó ngước mắt cáo lên nhìn coi ai đang đứng trước mặt mình. Là thằng bé con chủ nhà đây mà, mà mình có chết mất xác thì cũng không liên quan gì đến nó. Nó hỏi thằng bé
“Mày tên gì ? Bao nhiêu tuổi ?”
“Mình tên Gia, 8 tuổi còn bạn ?”
“Tao tên Việt, vậy là mày bằng tuổi tao đó. Được rồi, tao quyết định sẽ thu nạp mày làm đệ tử.”
“Nghĩa là sao ?”
“Nghĩa là tao muốn kết bạn với mày đó, nhưng mày phải nghe lệnh tao, biết chưa. Xong phim.”
Những tia nắng ban mai rọi khắp căn phòng báo hiệu một ngày mới. Nó khẽ nhíu mày, dụi dụi mắt nhìn sang bên cạnh.
“Ủa, thằng khỉ kia đâu rồi ? Thôi kệ bà nó, lát nữa qua rủ nó đi vớt lăng quăng”
Nó chạy xuống nhà, rửa mặt. Nhìn trông gương tự nhiên nó thấy mình lớn phổng ra. Chà, dù gì cũng là học sinh cấp 2 rồi. Mà công nhận càng ngày mình càng đẹp trai quá xá. ^o^
“Đồ ăn sáng mẹ để trên bàn đó, mẹ đi làm đây” Tiếng mẹ nó vọng vô từ nhà trước.
“Mẹ ơi, thằng Gia nó về hồi nào vậy ?”
“Gia hả? Nó về từ sớm. Cả nhà thằng bé hôm nay đi sang Pháp định cư mà. Chắc là đang trên đường đến sân bay. Nó không nói cho con biết sao? À, nó có gửi lại cho con thùng đồ chơi kìa. Thôi, mẹ đi nhé.”
Nó chết điếng, không tin vào tai mình nữa. Sau khi lấy lại tinh thần, nó chạy vội sang nhà bên cạnh, hy vọng là mình nghe lầm. Nhưng không… ngôi nhà trống hoác không một bóng người, cánh cửa vô tình đóng im ỉm. Bất chợt, nước mắt mẹ nước mắt con thay nhau rơi lả tả trên khuôn mặt nó. Nó đá rầm rầm vào cái cửa tội nghiệp muốn sút bản lề luôn.
“Thằng khốn, mày đi sao mày không nói với tao hả? Tao trù cho mày rớt máy bay nè.”
Quệt mặt, nó chạy ù về. Ở góc nhà là thùng đồ chơi của thằng bạn, trên đó đề hai chữ to tướng ‘GỬI VIỆT’
Nó mở nắp thùng, lấy từng thứ ra xếp. Từ con siêu nhân, người máy, khủng long cho đến xa tăng, xe hơi điều khiển từ xa… Khi tay chạm tới đáy thùng, nó phát hiện ra một quyển sổ nhỏ màu đen có dòng chữ nhũ vàng ngay giữa : Diary