Tao nhớ mày quá, ngày xưa ơi - Chương 3
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay là ngày đầu tiên mình chuyển nhà. Cái thằng nhóc hàng xóm trông ngố tệ, nó làm sập cổng nhà mình mà còn đòi thu nạp mình làm đệ tử nữa. Nhưng có vẻ nó là một đứa dễ thương đấy chứ. Người bạn đầu tiên của mình.
Ngày… tháng…năm…
Hôm nay trời mưa to quá, mưa đầu mùa mà tắm thì dễ bị cảm bệnh lắm. Thế mà nó còn rủ mình đi tắm mưa, để nó đi một mình thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa, thôi thì chạy theo trông chừng nó vậy. Quả đúng như mình nghĩ, nó đi gây sự với tụi xóm bên cạnh. Nhìn nó run trước đám đó tự nhiên sao mình thấy thương quá. Mình sẽ bảo vệ nó đến cùng.
gày… tháng…năm…
Hôm nay mình đang ngủ trưa thì bị nó phá vì đói bụng. Nó còn rủ mình đi ăn trộm xòai nữa. Mém chút nữa là tụi mình bị con chó bẹc-giê nhà đó xơi tái rồi. Nhưng mà xoài nhà đó công nhận ngon thiệt.
Ngày … tháng… năm…
Hôm nay mình đã cứu nó khỏi đám chó hung hăng đấy, tuy mình cũng rất sợ nhưng mình không thể để nó bị chó dí như vậy. Cái thằng… coi vậy mà nặng muốn chết, làm mình cõng muốn sụm lưng. Nhưng sao mình thấy tiêng tiếc khi bỏ nó xuống nhà. Hay mình thích để nó trên lưng mình hơn ? Ôi, mình nghĩ gì thế này ? Trời đánh mình đi v__v
Ngày… tháng … năm…
Hôm nay mình đã xin phép ba mẹ cho sang ngủ chung với nó đêm cuối cùng. Chỉ còn đêm nay nữa thôi là mình và nó sẽ không còn gặp nhau nữa, thế mà nó vẫn vô tư ngồi coi phim họat hình ngon lành. Mình không thể nói với nó là mình sẽ đi xa, vì mình sợ nhất là giây phút chia ly. Thà như vậy còn hơn. Mà nó thậm chí còn không nhớ lần đầu hai đứa gặp nhau nữa chứ…
Nó lật từng trang, từng trang. Đến trang cuối cùng, một dòng chữ màu hồng thật nổi bật hiện ra trước mặt nó.
Thương gửi mày, Việt !
Tao xin lỗi vì đã không báo với mày việc tao đi định cư ở Pháp, tao sợ mày buồn. Tao không có gì để nói với mày, chỉ chúc mày ở nhà ngoan ngoãn, nghe lời ba mẹ nha. Không còn tao ở đó nữa thì mày đừng có đi quậy quá lung tung đó. Bây giờ chắc mày đã đọc hết quyển Nhật ký của tao rồi phải không ? Mày hiểu tao muốn nói gì rồi chứ? Nhưng cái đầu ngu của mày dám vẫn không hiểu gì lắm à. Thôi thì thế này : Tao thích mày! Nhưng cái thích của tao không giống cái thích của mày. Thôi, tao không giải thích thêm đâu, mai mốt lớn tự mày hiểu à. Nhưng hy vọng đến lúc đó mày còn nhớ tới tao. Tao sẽ viết thư về.
Gia.
Nó ngồi nghệt mặt ra trước bức thư thằng bạn để lại. Dòng nước mắt thấm ướt từng trang giấy. Rồi nó đóng sập quyển sổ quăng vào thùng và chạy lên tuốt sân thượng.
Không biết nó bay chuyến bay nào ta ?
Nó ngửa cổ nhìn lên bầu trời phía sân bay, thấy một chiếc máy bay đang vắt ngang qua bầu trời. Không cần biết có phải chuyến bay của thằng bạn không, cứ thế mà nó hét toáng lên.
“Thằng chết tiệt, tao iu mày! Nhớ đấy nhé ! iu chứ không còn là thích nữa !”
Ừ, phải vậy mới được chứ, iu chứ không còn là thích nữa. Thế, tao luôn trên cơ mày, vì tao là đại ca mà. ^__^