VẦNG TRĂNG...KHÓC - Chương 2
Tâm là người kêu ông Mười bằng ngoại và xuýt xoát tuổi với Thiện.
Tháng trước,khi chàng ngã bệnh bà Diễm Liên đã tức tốc rời bỏ Sài Gòn để đưa Thiện lên đây an dưỡng…Mới đầu chàng ngoe nguẩy chẳng muốn đi và mẹ chàng có hứa nếu như không thích thì ở một vài ngày rồi về nhưng lúc vừa bước vào nhà ,nhìn thấy Tâm …Thiện bỗng đổi ý ở mãi tới bây giờ …
Bởi lẽ có một người cùng trang lứa chung một nhà thì dù sao cũng vui hơn là có một mình Thiện…
Thứ hai…chẳng biết vì sao mà mới vừa gặp mặt Tâm là chàng đã đem lòng cảm mến…
Vừa mới bước vào phòng,Tâm liền đề nghị :
-Mình ra vườn chơi đi anh…Đêm nay trăng sáng mà ngủ sớm thì uổng quá…
Ở Sài Gòn thì làm gì có cơ hội ngắm trăng chứ nên Thiện gật đầu liền…
Thả bộ theo những hàng cây,Thiện vừa đi vừa trò chuyện với Tâm :
-Ba má em đâu ? Sao em ở với ông Mười vậy?
Tâm lắc đầu :
-Ngoại nói má em chết rồi…Còn ba thì ngoại hổng trả lời…
-Em ở đây một mình vậy có buồn không ?
-Có ngoại nữa chi ? Mà còn có má em nữa…
-Má em ? Sao lúc nãy em nói má đã chết?
-Dạ,cái đó ngoại nói chứ em đâu có nói…
Thiện nhăn trán,chàng nắm lấy tay Tâm rồi giục :
-Là sao ? Em nói rõ hơn đi…Anh hổng hiểu gì hết á !
Bất chợt Tâm chỉ về hướng cây cổ thụ già nơi cuối vườn rồi nói :
-Mình lại chỗ đó chơi nha anh ? Dưới gốc cây có cái ghế xích đu…
Thiện đưa mắt nhìn theo tay Tâm …
Quả thật có một cái ghế xích đu cũ kỹ được ai đặt tại đó tự bao giờ…
Nắm tay Thiện cùng ngồi xuống với mình,Tâm vô tư kể :
-Anh có biết vì sao mà em rủ anh ra đây giờ này không ?
Thấy Thiện lắc đầu,cậu bèn nói nhỏ vào tai chàng :
-Để cho anh biết má em…Má em chỉ gặp em một tháng một lần vào đêm trăng rằm thôi à…
Thiện nghe mà cứ tưởng như chuyện thần thoại…Chàng thắc mắc :
-Em đang ăn nói lung tung gì thế ? Càng lúc anh càng muốn điên lên đây nè…
Tâm hồn nhiên :
-Em nói thiệt đó…Má em dặn không cho ai biết chuyện này ngay cả ông ngoại nữa…Nhưng hổng hiểu từ lúc thấy anh là em có cảm giác sao sao á…nên em hổng muốn giấu anh cái gì hết…
Thiện gật đầu :
-Anh cũng vậy ! Nhờ có em bên cạnh mà anh cảm thấy bệnh của mình giảm đi rất là nhiều…Lúc này anh cảm thấy chẳng những rất khỏe mà còn thêm…yêu đời nữa…
Bỗng chàng tò mò :
-Ừ,mà má của em tên gì vậy ?
Tâm mỉm cười :
-Má em tên…trăng !
Thiện đưa tay cú đầu nhóc :
-Anh hỏi thiệt mà ! Đừng có giỡn…
Cậu nắm chặt lấy bàn tay của Thiện rồi ngẩng mặt trả lời :
-Tên má em rất đẹp…Đó là ”Nguyệt”
Tâm vừa nói tới đó,cây cổ thụ bỗng có vẻ như chuyển động kêu răng rắc…lá đánh vào nhau nghe xào xạt khiến Thiện giật mình,lo sợ…
Trong khi đó,Tâm vẫn thản nhiên…Cậu ngước mắt nhìn lên thân cây rồi reo lên :
-Má em,má em kìa…
Thiện nghe vậy bèn nhìn theo nhưng chàng chẳng thấy gì ngoài những nhánh cây đong đưa trong gió…
Bỗng nhiên mây từ đâu kéo đến che phủ cả bóng trăng đêm rằm khiến không gian nơi đây bỗng trở nên âm u,mù mịt…
Mưa bắt đầu rớt hột…
Thiện nắm lấy tay Tâm kéo đi trong bóng tối.Chàng hét :
-Vào nhà mau…
Tâm chạy theo sau lưng chàng mà miệng cứ thổn thức :
-Má em khóc…má em khóc anh ơi…
Vào tới nhà,Thiện mới đưa mắt nhìn Tâm…Gương mặt cậu bây giờ trông xanh xao,hốc hác vô cùng…
Đặt cậu bé lên giường,đắp mền cho Tâm,chàng dỗ :
-Em ngủ đi…
Tâm nói như mê sảng :
-Sao hôm nay má lại khóc vậy hả má ? Thường những đêm trăng sáng má hay cười với con lắm kia mà ?
Thiện nghe mà rợn người…
Lát sau,nhóc mới đi vào giấc ngủ…
Thiện lặng lẽ đứng lên,chàng mở cửa bước ra ngoài và cảm thấy kỳ lạ…
Ánh trăng vẫn tỏa sáng khắp khu vườn và mặt đất cứ khô ráo như là chưa hề có trận mưa nào xuất hiện tại đây cả…
Thiện lắc đầu,chàng vuốt mái tóc hãy còn ướt đẫm của mình rồi nhủ thầm :
-Lạ quá ! Lúc nãy rõ ràng là mưa lớn lắm mà ?
Rồi một sức mạnh vô hình nào đó xui khiến cho Thiện bước đi …Chàng từ từ đến chiếc ghế xích đu …nơi cuối vườn…
Chàng đứng đó nhìn quanh quất một hồi nhưng chẳng thấy gì…
Bất chợt có tiếng động đậy từ trên cao …
Thiện ngước mắt lên …
”Một người đàn bà treo cổ tòn teng nơi đó…Mái tóc xõa dài…lưỡi thè ra…mắt trợn trắng và đang nhìn chàng đăm đăm…
Thiện chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã xuống bất tỉnh…
Nửa đêm,bà Diễm Liên chợt tỉnh giấc…
Bà ngồi dậy,bước ra ngoài rồi rón rén đi lại cái phòng phía cuối dãy.Trước đây,nó là phòng của vợ chồng bà nhưng từ ngày ông Vĩnh mất đi ,bà và thằng Thiện dọn vào Sài Gòn ở thì nó luôn trong tình trạng khóa kín bên ngoài…
Tuy đã lâu không còn đặt chân vào đây nhưng vì quá quen thuộc nên bà chẳng cần bật đèn làm gì…
Bước đến cái tủ áo,bà mở ra rồi bật đèn pin…
Nhìn thấy những bộ quần áo của đàn ông , bà nghiến răng :
-Lại thằng Kiên…
Nhưng bà liền nghĩ :
-Phòng này là của mình sao quần áo nó lại được treo ở đây chung với của chồng mình ?
Tức mình nên bà đến bật công tắc điện…
Đèn vừa sáng thì bà càng kinh ngạc hơn vì toàn bộ những vật dụng trong phòng đều sạch bóng như vẫn có người ở và dọn dẹp thường xuyên vậy…
Đưa mắt nhìn về phía cái giường…
Một người đang nằm ở đó…tấm mền đắp lên tới mặt…