Tui toàn tập.... - Chương 12
———————– Phần 2 : Nó – Tui.
Chap 1 : Tui – lời cuối ( chap này vẫn dùng danh xưng “tui” để nói lên những suy nghĩ của nhân vật trước khi đổi qua một danh xưng khác, mọi người xem có thắc mắc gì thì hỏi. Thông cảm những chi tiết không “thật” của chap này nhé các tình yêu .
Mùa đông đang đến, những cơn mưa nhỏ, lành lạnh, đến những đợt rét dài. Trời lạnh luôn khiến người ta cảm thấy cô đơn, lạnh không chỉ vì cơn gió đông thỉnh thoảng lùa trên tóc mà vì những kí ức về một tình cảm …Chỉ là thoảng qua nhưng đủ làm cho tui lặng người suy nghĩ …
( Đọc đến đây thì đừng có vội “hi vọng” là tui chia tay với Kiệt à nha. )
– Con ơi, dậy đi học nào! – Mẹ mở cửa phòng tôi và kéo cái mền khỏi người tui. – Mẹ chuẩn bị mọi thứ mới cho con rồi đấy.
– Vâng ạ… – Tui dụi mắt rồi uể oải bước ra khỏi giường.
Đã một tháng từ khi Kiệt đi mọi thứ có nhiều thay đổi, sáng nay tui lại được ngủ nướng ( trớt quớt ) . Và được mẹ cưng hơn hẳn mọi khi, mà cũng có cái việc hơi buồn tình một chút, chả là hôm bữa hai mẹ con cùng xem chung bộ phim “mẹ chồng khó tính” buột miệng thế nào mà nói :
– Con mà lấy phải vợ như thế này chắc mẹ vui lắm nhỉ ?
– Con mà cũng lấy vợ sao ? ( Mẹ tui trả lời như thế ấy .)
Nghe mà muốn độn thổ với mẹ, không hiểu sao lại lấy cái giới tính của tui ra mà đùa, ôi ghét mẹ quá, cái tâm lý lúc ấy của mẹ bỏ đâu rồi … chưng hửng .
———————-
Còn ở lớp cũng thế, cũng bị lấy cái giới tính ra mà đùa, cũng chưa tới mức trào máu họng với cái đám yêu quái này, lâu lâu bị gọi mà ” Bà Trần” mới tức cười chứ ( Lý do là người ta là Trần Chí Kiệt mà ), thật đúng là không có chuyện gì giấu được những cái đứa này . Ku Duy nhà ta thì cứ tò tò theo canh tui mãi có việc là giúp chẳng biết tui nhờ khi nào, nhiều khi thấy phiền, khuyên là kiếm một bé nào thích thì quen thật cho khỏi thấy cô đơn thì cứ trả lời cái kiểu :” Đợi Kiệt về đi Duy trả lại cho người ta, rồi thì lúc ấy có muốn Duy quan tâm cũng không được. ” Làm tui cứ thấy thế nào ấy,.
———————-
-12:30-
BUZZ
– Đang làm gì thế bà xã ?
– Thì đợi người ta onl chứ làm gì . Hôm nay onl trễ thế,chắc đi với bé nào quên tui rồi .
– Haiz, tới nữa rồi đó, 28 lần chat bà xã kiếm chuyện ghen đủ 28 lần à.
– Chứ sao nữa, ai biểu ông xã tui thấy ghét quá chi .
– Bên đó giờ khuya rồi bà xã ngủ ngoan nhé, mai ông xã onl sớm tí mình nói chuyện bù.
– Ừ, ông xã ngủ ngon .
Lại sắp qua một ngày mới, có phải năm năm là một chặng đường quá dài để người ta luôn luôn nhìn về một phía không …
Ngày tháng cứ trôi qua cho đến một ngày. Một buổi sáng tháng 12 mát mẻ, tiếng chim hoà tan trong không khí, người ta thấy người đàn ông mặc vest đen kì bí dừng trước nhà tui với chiếc xe đầy nhóc đồ.Từ trên xe một thằng con trai bước ra mang những nét Việt không thể lẫn vào đâu được. Thằng nhóc mới chừng 19,20 tuổi, mặc chiếc áo thun đen ôm sát cùng chiếc quần short làm nổi bật làn da trắng với cái vóc người cao ráo. Mái tóc được tỉa tót , đôi mắt và bờ mi cong được che chắn sau cái kính râm màu xanh rêu . Và nó . . . rất giống tui .
– Nó đây à ba ? Nó lên tiếng, .
– Ừ nhà của mẹ và anh con đó .
Khẽ nén một tiếng thở dài, thầm nói: “Mẹ , Minh Tú trở về rồi đây.”
Minh Tú là tên khai sinh của nó. 14 năm qua nó được người ta biết đến với cái tên Ted Đinh. Nhưng chưa khi nào nó quên đi tên thật của mình.
…. … … … … …
Trưa hôm ấy, tui như tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài vì tất cả đều lạ lẫm và thật khó tin … dù mọi thứ đều được mẹ tui xác nhận là sự thật … một người ba, một người em từ trên trời rớt xuống quả là thật khó chấp nhận …
.
.
Lách tách…
Tách…
Trời mưa à…?
Phải. Trời mưa. Tui cũng đang mưa…
Khóc.
Mà chẳng hiểu sao tui khóc. Thấy mình hèn kém ư ? Đúng , tui khóc cái nỗi gì khi tình cảm của mình sẽ chẳng diễn tả được…khóc cái nỗi gì khi….cái gia đình bé nhỏ đoàn tụ sau bao nhiêu năm xa cách, cái gia đình mà tui muốn biết gồm những ai, mà từ lâu đã mất biệt trong những lời kể chắp vá của mẹ …. Hôm nay nó là hiện hữu, …
….
– Con không có ý kiến ( tui trả lời sau khi mẹ bảo là từ hôm nay Tú sẽ về ở chung , đơn giản vì Tú nhớ mẹ, còn ba ư ? Ông sẽ trở về cái nơi mà trước khi ông đến đây, cái nơi mà ông bỏ rơi hai mẹ con tui để tìm thấy nó . )
Tui lẳng lặng lên phòng mình, nơi mà có lẽ tui cảm thấy là riêng tư nhất để “thở” . ( Cạch ) tiếng vali chạm vào mặt đất ( nơi này không còn là riêng tư nữa rồi ) . Hôm nay có nhiều thứ để ghi vào nhật kí, đã lâu rồi tui không viết kể từ cái đêm đầu tiên mà tui tâm sự với Kiệt mọi chuyện cho tới nay.
– Cái phòng này bé tí nhỉ ? ( nó lên tiếng )
– Ừ, nó bé thế đấy … ( tui quay lưng vào tường, nói vọng ra )
– Bé, nhưng được thấy mẹ mỗi ngày . ( nó nói )
Tới đây thì tui cảm thấy hơi ngạc nhiên, có mẹ quả đúng là tuyệt vời tui không thể hình dung ra một ngày mà tui vắng bóng mẹ, nhưng nó cũng đã thiếu ba ngày nào đâu. Tui còn chưa biết cái cảm giác sống với ba là như thế nào nữa kìa …
– Hai con xuống ăn cơm này, mẹ tui gọi.
Mâm cơm hôm nay vặng lặng hơn mọi hôm, tui không vô tư kể được những chuyện vui buồn ở lớp cho mẹ nghe :
– Mẹ biết tâm trạng con lúc này, nhưng con hiểu cho mẹ con nhé !
Với anh mắt trìu mến và với cái cách của mẹ nhìn tui lúc này, liệu tui có dám nói lên sy nghĩ của mình, nếu nói ra được thì kết quả sẽ là gì ?
– Không sao mẹ à .
– Vậy thì tốt mẹ hi vọng hai đứa sẽ hoà thuận được với nhau
Thật sự thì tui cũng hi vọng là thế, cho tới lúc này có lẽ là ổn, nhưng đến khi sống chung thì ai mà biết cho được .
…….
-12:00-
Kiệt không onl – cái cảm giác trống vắng, nỗi nhớ nhung dâng đầy trong tui, biết chia sẻ cùng ai những giây phút ưu tư như thế này, tui trở về giường ngao ngán .
-1:00-
Nằm trằn trọc mà không tài nào nhắm mắt được, chẳng biết vì sao, chưa bao giờ tui như thế này …
– Không ngủ đi làm gì nhúc nhích mãi thế ? ( nó hỏi tui )
Mở mắt nhìn nó, trời nó cũng đang nhìn tui . Cứ như là đứng trước gương sao mà không hốt hoảng được cơ chứ .
– Tui phiền mấy người ngủ không được hả ? hôm nay chả biết sao ngủ không được .
– Không tại chưa quen múi giờ nên không ngủ được thôi.
– À ừ ờ …. muốn ôm, cho ôm cái nhé ? ( tui hỏi )
Nó im lặng, đưa tay ra mà cho tui nằm lên, tựa vào lòng nó, cùng cái kiểu như với Kiệt nhưng chẳng ấm áp bằng, có điều gần gũi và quen thuộc tựa bao giờ . Cái hương thơm toả ra từ người nó dịu nhẹ cứ như đang an ủi một con người đang hỗn loạn … lúc chia sẻ, lúc vỗ về . Bẹo má nó một cái rồi tui từ từ chìm vào giấc ngủ .