Truyện Gay (PhucGiang) - Chương 4
– Nguyên ! Hân nó khen mày đẹp trai kìa. Tiếng của cái thằng quậy nhất lớp
– Thôi đi ! Đừng đùa tao nữa .
– Ơ …. Tao nói thiệt mà, nó còn hỏi tên mày nữa đó.
Nguyên càng thêm bối rối, mặt đỏ như gấc, ngồi im lìm trong góc lớp. Nguyên thật sự không muốn mình là người nổi tiếng, vì Nguyên không phải là đứa thích khoe khoang, thích chơi nổi. Nhưng Nguyên cảm thấy rất vui vì những lời nói của Hân. Không phải vui vì được khen đẹp trai, mà vui vì Nguyên biết được cuộc sống của mình sắp có gì đó mới lạ xảy ra.
Rồi thời gian cứ trôi, Nguyên và Hân đã thân nhau hơn, Nguyên không còn mặc cảm về sự phân biệt giàu nghèo nữa. Nguyên muốn được ở bên cạnh Hân vì Nguyên muốn được che chở cho Hân, bảo vệ Hân. Nhìn Hân bề ngoài luôn tỏ ra là một cô gái cứng rắn, liều lĩnh nhưng Nguyên vẫn nhận thấy trong con người đó là một trái tim yếu mềm đang thổn thức …..
Buổi chiều ở thành phố cao nguyên này thật êm đềm, ánh nắng vàng hắt vào quán Highland làm không khí trở nên ấm áp hơn khi đang vào mùa đông, Nguyên vẫn ngồi một mình, nhớ lại quá khứ Hân qua lời kể của đứa bạn thân nhất mà Hân thường chơi. Nguyên cảm thấy trái tim mình cành thêm buốt giá khi nghĩ về nó.
“Nguyên biết không, trước khi quen Nguyên, Hân đã có quen một anh chàng cũng đẹp trai, con của một đại gia có tiếng của vùng đất này. Hân yêu anh đó lắm, vì quá yêu mà Hân trở nên mù quáng. Hân sao mãn việc học hành, lúc nào cũng nhắc đến anh ta. Nhưng trớ trêu thay, anh ta là con của một đại gia, là người có máu ăn chơi, chỉ đùa giỡn với tình cảm của Hân mà thôi. Bọn mình có đôi lần nói cho Hân biết về thói trăng gió của anh ta nhưng Hân nào có nghe. Cho đến khi, Hân chứng kiến tận mắt anh ta và cô bồ đang âu yếm bên nhau ngay tại khu biệt thự anh ta ở thì Hân trở nên điên dại. Hân không còn tin bất cứ ai ngay cả chính bản thân mình. Mọi thứ đều giả dối ! Hân tìm đến những quán Bar, những tụ điểm ăn chơi, nhảy nhót cho quên đi sự đời. Đêm nào cũng vậy, người Hân nồng nặc mùi rượu, mặt mũi bơ phờ vì cơn lắc thâu đêm. Đó là khoảng thời gian đen tối của Hân. Bây giờ, nó đã tìm lại được chính mình rồi, khồng còn bi lụy về tình yêu nữa. Nguyên thấy đó, lúc nào nó cũng cố tỏ ra mình là người không yếu đuối, nhưng có ai biết được con tim nó đã bị tổn thương đến thế nào. Vậy nên trách nhiệm đặt lên vai Nguyên nặng lắm đó. Nguyên phải ở bên cạnh Hân mà tiếp thêm sức sống cho nó. Đừng làm Hân buồn nha. Nó nói nó muốn bắt đầu lại cuộc đời vơi Nguyên”
“trách nhiệm”, “tiếp thêm sức sống”, “bắt đầu lại cuộc đời”… những câu nói đó làm Nguyên run hết cả người , cổ Nguyên nghẹn đắng lại, Nguyên như người mất hồn. Liệu Nguyên có thể làm tròn được những trách nhiệm đó khi trong con người Nguyên còn in mãi bóng hình Khang. Nguyên bắt đầu lo sợ, sợ một ngày nào đó Nguyên sẽ làm Hân tổn thương. Nguyên sợ khi thấy Hân phải khóc, phải đau khổ vì tình yêu. Nguyên đã đi quá xa vào tình yêu với Hân rồi. Bây giờ Nguyên muốn quay trở lại, quay về thời thằng Nguyên tự do, tự tại, chỉ biết mình thôi thì đã quá muộn rồi. Thôi thì : ” Chuyện gì đến sẽ đến. ” .Nguyên tự nhủ …..