Tôi ...yêu ông - Chương 12
10.
“A, Nam. Đi học lại rồi đấy hả?”
Tôi giật mình khi nghe thấy tên của thằng bạn thân. Ừ. Là nó. Nó đã đi học trở lại. Và khi ngồi xuống bên cạnh tôi nó nói nhỏ là muốn gặp riêng tôi.
…
“Mày muốn nói gì nói đi. Tao buồn ngủ lắm rồi.” Tôi cố dùng cái giọng bình thường nhất để nói với nó.
“…”
“Mày không nói thì tao đi à.”
“…”
“Mệt mày ghê.”
“Ê. Khoan. Tao muốn xin lỗi mày.”
“Tốt.”
“Nhưng tao đã nghĩ lại và cuối cùng quyết định không xin lỗi nữa.”
“Hả? Mày…”
“Tao không có lỗi. Thực ra thì có nhưng mày mắc lỗi nhiều hơn tao. Ai bảo mày ngốc quá làm cho tao đâm tức.”
“Tao xin lỗi. Ủa?” Mắc mớ gì tôi lại xin lỗi nó nhỉ? Thằng quỷ xỏ tôi.
“Ha ha ha..”
“Hừ. Thôi tao tha cho mày đó.”
“Vậy… Cuối cùng là mày không yêu tao hả Thắng?”
“…Tao xin lỗi nghe.”
“Khỏi. Tao biết lâu rồi.”
“Ừa.”
“Tao thì okie rồi. Thế giờ mày tính sao với ổng đây?”
“Không biết lun.” Tôi xịu mặt dựa lưng vào bức tường ố vàng rồi xoay sang nhìn thằng Nam, lúc đó đang ngồi bệt xuống đám cỏ cách tôi không xa.
“Mày giúp tao đi Nam.”
“Sao mày lại nhờ tao? Chuyện mày mày phải tự giải quyết chứ.” Rồi như thấy tội cho cái đầu bị vò nát của tôi lúc đó, nó tiếp lời: “Tao chỉ khuyên mày được một điều: hãy cố giữ thứ được xem là quan trọng nhất của mày lại, đừng để nó rơi mất. Để rồi khi mất, mày sẽ mãi mãi tiếc nuối vô hạn đó thằng ngốc ạ.”
“Tao cũng biết thế. Nhưng… tao không biết ổng có… Mày biết đó, tao không hiểu ổng lắm, ổng cứ luôn im im… khó hiểu bà cố lun.”
“Thằng ngốc. Mày thử hỏi cả đám nhóm mình hay bất cứ ai thấy ổng đi. Bảo đảm ai cũng nói ổng là 1 ông bố cực cực kỳ thương con. Mà mày phải nên hiểu cái “thương” đó theo nghĩa khác khi mày là người trong cuộc chứ.”
“Nhưng lỡ ổng xem tao như con thiệt sao mậy. Lỡ tao hớ thì sao sau này tao còn nhìn mặt được ổng nữa.”
“Thằng ngu. Không được thì phải cố được. Mày cứ cược một lần đi sợ gì mất mát. Mày cứ như tao nè.”
“Thôi, tao sợ cái vụ như mày lắm.”
Thế là hai thằng cùng cười vang.
“Có lẽ mày nói đúng. Có lẽ tao nên liều một phen.”
“Giỏi lắm.Thế bao giờ mày đi?”
“Chắc giờ quá. Ổng bị bệnh không biết đã đỡ chưa nữa.”
“Thế thì đi luôn đi. Bai ha.”
“Ừa. Bai.” Tôi quay bước đi để rồi sau ba bước đi tôi quay đầu lại. “Này!”
“Gì?”
“Tại sao mày lại không giữ tao lại?”
Nó cười một cách chân thành tuy có vương nét buồn trong đó.”Vì mày đã bị ông ta giữ mất lâu rồi.”
Tôi cười với nó. “Cám ơn mày.”