Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 35
35.
– Đám tang sẽ được tổ chức ngày kia.
Tôi đang ngồi nói chuyện với bố tôi ở nhà. Bố mẹ Tuyền không muốn gặp tôi. Họ chuyển lời qua bố tôi, cầu xin tôi đừng đến đám tang. Họ không chịu đựng được thêm một sự đau đớn nào nữa. Tôi ở đó sẽ khiến mọi thứ bị ô uế.
– Mày đã làm gì con bé thế? Mày đã làm gì đứa con gái duy nhất thật lòng yêu thương mày, hy sinh cả cuộc đời ngắn ngủi của nó cho mày thế? Mày luôn thế. Lúc nào cũng chỉ muốn nhận, không bao giờ nghĩ rằng ít ra mình cũng phải có chút biết ơn.
– …………
– Mày với thằng Cương là thế nào? Nó là người yêu của mày hả?
…………
– Mày không thấy kinh tởm à? Không thấy bệnh hoạn à? Chẳng lẽ trông mày giống con gái một tí là nhất định mày phải là một thằng đồng tính sao? Mày nghĩ xem mẹ mày sẽ cảm thấy thế nào? Thằng con trai cô ấy đẻ ra, mang những nét giống cô ấy lại là một thằng bệnh hoạn như thế? Mày làm nhục tao và mẹ mày. Mày làm nhục những nét đẹp của mẹ mày mà mày may mắn được thừa hưởng.
– …………
– Mày khiến tao buồn nôn.
Và tôi đi khỏi nhà. Tôi tới ở với Cương. Tôi còn đâu mà đi nữa.
Ngày đám tang Tuyền được tổ chức, Cương nghỉ làm đưa tôi đi. Tôi chỉ dám đứng từ xa. Cũng có những người bất chợt nhìn thấy. Họ nhìn tôi như muốn nhổ vào tôi, tránh hẳn ra phía khác như sợ tôi sẽ làm vấy bẩn bầu không khí quanh họ.
Tôi ôm Cương thật chặt. Tôi chỉ còn anh. Chỉ có anh lúc này cần tôi, yêu tôi, thương tôi, thật lòng với tôi. Chỉ có anh lúc này cưu mang tôi. Tôi khiến một người vì tôi mà bị giết, làm một người khác vì tôi mà tự sát. Có phải là may mắn khi tôi vẫn được sống và vẫn được yêu không? Thế đã là ưu ái chưa? Tôi có quyền oán trách nữa không?
Cuộc sống của tôi chưa lúc nào lại gần ngõ cụt như thế. Thậm chí đường lùi cũng không còn khi mà tôi không thể tiến lên. Tuyền chết mang đi sự ham sống của tôi, mang đi cả những khao khát bình thường nhất. Suốt bao nhiêu năm có cô bên cạnh, giờ khi điểm tựa ấy không còn, tôi không biết bắt đầu một ngày mới của mình ở đâu nữa. Đây có phải là cách cô trả thù? Đây chính là đòn cuối cùng cô giáng vào tôi khi biến tôi, một lần nữa, là nguyên nhân gián tiếp cho một cái chết của một người luôn hết lòng yêu thương tôi, khiến tôi mang một món nợ mà không bao giờ có thể trả.
Tôi không thể ở lại nhà mình và cũng không muốn. Tôi sợ nhìn thấy những kỉ niệm, những kí ức buồn luôn hiển hiện rõ trên từng đồ vật. Ghế ngồi, cốc trà, bồn cây cảnh… Tôi không bỏ bất cứ vật gì của Tuyền mà tôi có. Tôi muốn hơi ấm của cô, nếu còn vương lại trên những thứ ấy, giúp tôi luôn nhớ rằng cô đã từng chạm vào chúng, để lại trên chúng những ám ảnh thương đau, nhớ rằng cô ấy ở đó cho tôi, vì tôi.
Tôi luôn có cảm giác thật giống như lênh đênh trên biển bằng một chiếc phao, không nhìn thấy bất kì điểm bắt đầu hay kết thúc nào. Ban đêm bầu trời tối đen bởi vì tinh tú của tôi đã không còn, vậy còn gì để soi cho tôi, chỉ đường cho tôi? Tôi mặc kệ sóng đưa đi, bám chặt vào chiếc phao. Và nếu như tôi không có cả chiếc phao?
– Em có anh rồi. Em cũng chỉ cần anh là đủ. Em không cần thêm ai nữa. Em không cần Tuyền. Cô ấy đi là để em lại cho anh. Anh sẽ cho em hơn cả những gì Tuyền đã cho em.
Tôi đâu cần nhiều thế. Tôi chỉ cần anh thôi. Tôi chỉ muốn biết mình có nên được sống tiếp không.
– Em có đáng được sống không?
– Em đáng sống đến từng giây. Em là tất cả những gì anh muốn.
– Anh vẫn giữ nhẫn của em, vậy để em đeo sợi dây chuyền của anh. Anh không đeo nó nữa thì em đeo.
– Anh sẽ mua cho em cái gì đó khác.
– Em muốn cái này, vì anh thích nó.
Vĩ Thanh
– Anh Hoàng Anh! Anh tới chơi ạ?
– Anh đến có việc một lát. Cương tặng lại cho em cái này phải không?
– Cái gì ạ?
– Sợi dây chuyền. Ngày xưa nó là của thằng Chiến. Nó chết trong một lần đi làm xa. Thằng này là bạn hồi nhỏ của Cương nhà em. Lúc nó chết, Cương giữ lại sợi dây này …
End.