Người đứng sau hạnh phúc - Chương 1
“Rồi tất cả sẽ như lúc đầu…anh về với chị ấy, về với gia đình nhỏ của anh đi nhé, chị không thể thiếu anh, cả đứa con của anh mà chị ấy đang mang nữa…”
…
Trong căn phòng nhỏ diện tích chưa đầy 12 mét vuông, ánh sáng của bóng đèn huỳnh quang khẽ vuốt qua sóng lưng, cơ thể hai người đàn ông quấn chặt lấy nhau. Không khí đầy nhục dục ám đầy những tiếng thở, thỉnh thoảng lại rên khẽ, tiếng quạt máy hơi hơi rè
Ẩm ướt,
Mồ hôi nhễ nhại
“ Em…a…em yêu ..anh…u..m”
Những âm thanh đứt quãng hoà vào những âm thanh xung quanh, giòn tan lặng lẽ, như sợ đối phương không nghe thấy, lại cất lên
“Em…yêu anh…a..ư”
Cuối cùng người kia đã đáp lời, âm thanh khàn khàn trầm đục, tựa hồ như chiếc lông vũ quét nhẹ ngang tai
“Anh biết…anh cũng yêu em…”
Người được ôm ấp, chủ nhân của những âm thanh trầm đục “em yêu anh” khẽ mỉm cười, gương mặt đầm đìa mồ hôi mỉm cười, cơ thể vẫn không ngừng hoà theo từng nhịp đưa đẩy của người kia
Người kia như lại càng mỗi lúc một sung mãn, từng nhịp từng nhịp lại càng dồn dập hơn khiến người kia khẽ chau mày, hơi thở thêm phần vội vã
Cả hai cơ thể cứ thế quên dần đi , tách biệt khỏi không gian xung quanh, không gian xung quanh chỉ còn là những hơi thở
Vẫn là ẩm ướt, dồn dập và tanh tươm…
…
Phùng Ngọc Khương nửa nằm nửa ngồi đầu gác lên cao, miệng đang ngậm một điếu thuốc,chân mày khẽ nhíu lại khi chạm phải ánh sáng trắng của cây đèn huỳnh quang duy nhất trong phòng, rồi ánh mắt khẽ xa xăm theo làn khói thuốc, căn phòng vẫn còn nóng bức, mồ hôi trên ngực, cổ vẫn còn âm ẩm, nhưng anh không khó chịu, chỉ là đang ôm chặt lấy người con trai đang nằm bên cạnh, gương mặt thanh tú, tấm lưng trần đối diện với anh khẽ nhúc nhích
Nguyễn Hà Duy cảm thấy “phía dưới” tê rần, có gì đó đang chảy ra lan xuống mép đùi của mình, cảm giác dính, rinh rích làm cậu không thể nào nằm im, cũng chắc chắn là không ngủ được, cậu xoay người ôm lấy cơ thể mát rượi của Khương, giả vờ mắt vẫn nhắm chặt , khoé môi khẽ nhếch, cười thầm trong lòng “đã thiệt, vừa ấm lại vừa mát, hi hi”. Ngọc Khương dụi điếu thuốc vào gạc tàn, khẽ vòng tay qua ôm chặt Hà Duy vào lòng, anh nghe được cả tiếng tim đập thình thịch của cậu, anh nở nụ cười ranh mảnh.
– Nè, có tính phí đó, ôm cho cố lát có tiền trả tui không?
– Vậy có trả tiền cho tui không…đau thấu trời luôn nè…_Hà Duy mở mắt, cười ha ha rồi cũng vặn lại anh, rồi vờ xuýt xoa
– Không có tiền, trả bằng cái này được không? _Ngọc Khương chỉ vào miệng mình làm cậu mặt nóng bừng vì lại nhớ đến “sự việc” lúc nãy
Ngọc Khương không chờ Hà Duy quay đi, đã kề sát môi cậu.
Tiếng chuông điện thoại làm tắt đi tiếng cười đùa khúc khích của cả hai, là điện thoại của Ngọc Khương
“ Gì vậy em?”
“Anh…về chưa, khuya rồi”
Hà Duy quay sang với lấy điện thoại của mình, đồng hồ báo đã gần 11 giờ tối, nụ cười trên mặt cậu khẽ cứng lại lúc biết là chị ấy gọi đến nhưng khi nhìn những con số hiện trên màn hình điện thoại, nụ cười của cậu tắt hẳn, khẽ xoay lại quan sát gương mặt anh. Ngọc Khương chau mày, ậm ừ rồi trả lời anh chuẩn bị về, đang thu dọn tài liệu…
Hà Duy biết, cậu rời nệm đi vào toa lét, dội thẳng gáo nước từ trên xuống, nước mát lạnh xua đi cái cảm giác hụt hẫng có gì đó bực bội của cậu, khẽ vuốt nước khỏi khuôn mặt,khẽ xoa phía dưới, để nước “cuốn trôi” tàn cuộc, rồi lấy khăn quấn quanh eo, cậu bước ra cũng là lúc Ngọc Khương đã mặc quần áo chỉnh tề, đang thắt lại cà vạt. Cậu bước đến giúp anh chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn , mắt cụp xuống không nhìn anh, đúng hơn là không dám nhìn,
Nhìn rồi thì có đủ dũng khí để mỉm cười kêu anh về mau hay không?
Nhìn rồi, có đảm bảo sẽ không nghiến răng mà hét lên “anh không được đi…em không cho”?
…
Đóng cửa lại, nghe tiếng xe nhỏ dần về phía xa, cậu lại nằm xuống nệm, gối đầu lên tay, mắt không rời khỏi trần nhà
Anh đến với cậu…khi nào nhỉ?
Có lẽ là từ hôm đó, anh đã bắt đầu để ý đến cậu. Cái hôm vì xe hư mà anh phải đi bộ, mắt không ngừng tìm kiếm taxi, hôm đó tình cờ không thấy chiếc taxi nào đỗ gần đó. Hà Duy không biết có nên gọi đó là may mắn…hay tai hoạ?
Hà Duy trên chiếc xe máy chạy chầm chậm theo sau lưng anh,
– Giám đốc, sao vậy?
– Anh là…?
– Nhân viên bộ phận maketing, Hà Duy
– À…
Hà Duy không biết, nụ cười buổi chiều hôm đó của cậu đã mang anh đến với cậu…và cũng không hề biết
Cả hai đã chìm vào thứ gì đó…có thể gọi là bể tình chăng?
…
Phùng Ngọc Khương, 32 tuổi, giám đốc bộ phận nhân sự, đã có vợ, có con nhỏ, chỉ mới hơn 3 tuổi.
Nguyễn Hà Duy, 28 tuổi, nhân viên bộ phận Maketing, độc thân, cha mẹ mất sớm, chỉ còn một người anh trai.
Hai người tìm thấy nhau trên cõi đời không bình lặng, nơi mà những con sóng về đạo đức, về lối sống vẫn còn ào ào xô vào con người ta. Chỉ là thế giới hai người , họ đã duy trì mối quan hệ này đã bốn năm. Mặc kệ hàng ngàn con sống kia, họ vẫn âm thầm, ban ngày là những chiếc mặt nạ, vỏ bọc thật chắc chắn, đêm đến lại tháo xuống, quấn chặt như thể chỉ muốn tan vào nhau…
Họ bên nhau bốn năm, Ngọc Khương kết hôn ba năm về trước, là kết quả của một lần vì quá say. Cứ cho là thế, nếu không tính chuyện song thân của anh đã ưng ý cô con gái rượu của giám đốc một công ty xuất nhập khẩu, cũng là vợ Khương Ngọc hiện tại.
Ngày anh kết hôn, cậu vẫn đến dự. Hà Duy biết trốn tránh thì được gì, không phải cứ núp ở nhà thì đám cưới sẽ không diễn ra. Phải bương chải từ sớm, Hà Duy đã học được cách chấp nhận số phận, hiện thực. Ngày hôm đó, anh không ngừng quan sát cậu, ánh mắt đầy nồng ấm tưởng chừng như thiêu đốt, Cậu vẫn cười nói, vẫn cứ đưa li lên , bia không ngừng rót xuống xổ họng, đắng chát và nóng hừng hực nơi gan phổi,
Hôm đó, cậu nôn như chưa bao giờ được nôn, dạ dày như lộn ngược, cũng chỉ là một mình, trong căn phòng nhỏ…
Bất quá lúc đó, họ chỉ mới yêu nhau hơn nửa năm.
…
Cậu tắt đèn, nhắm mắt lại thoáng nghe được mùi hương xà phòng dễ chịu, kéo chăn đắp lên người, thoáng chau mày vì bên dưới vẫn còn cảm giác đau âm ĩ, cậu trở người nằm nghiêng sang một bên…Vẫn không ngủ được, mở điện thoại thì có tin nhắn mới, là của Ngọc Khương
“ngu ngon!” (ngủ ngon!)
Môi khẽ nhếch, trong đầu hình ảnh của anh lại kéo đến vây bủa. Ngày hôm sinh nhật năm ngoái, hình như đây là những gì mà cậu nhận được sau suốt một buổi tối chờ đợi.
Ngày hôm đó, Hà Duy và Ngọc Khương sau khi tan sở đã quyết định tổ chức sinh nhật ở ngay phòng.Ngọc Khương muốn ăn ở nhà hàng, nhưng cậu nhất định muốn tự tay tổ chức cho mình, hai người cùng nhau đến siêu thị mua đồ về nấu. Vừa ra khỏi siêu thị, anh nhận được điện thoại từ Như Lam, vợ của anh
“Anh về chưa…em lo quá”
“Sao…có chuyện gì à?”
“Con…nó sốt, em cho uống thuốc,nhét thuốc rồi mà cũng chưa hạ…anh về chưa…?
Hà Duy nhìn anh, gương mặt nhuốm đầy sự lo lắng, cuống quýt, chỉ nghe anh nói
“Em…anh sẽ về liền, em chuẩn bị đi…đừng lo…ừ…anh về liền”
Anh ngắt điện thoại, quay sang nhìn cậu với hai túi đồ to đùng đặt dưới chân, vẻ mặt đầy áy náy, môi mấp máy nhưng lại không nói được gì, sau cũng chỉ thốt ra mấy chữ
“Bé Bin sốt rồi…”
Cậu nhìn anh, cũng bắt đầu lo lắng, rồi mau chóng hối thúc anh mau về nhà, cậu có thể tự về nhà được. Rồi anh đi khỏi, lúc này Hà Duy mới dám xụ mặt xuống, xách hai túi đồ lên, thở hắt ra
“Anh sẽ về liền…”
“Ừ…em biết rồi”
Cậu ước gì hôm đó cậu nói “ừ…em sẽ đợi anh” thay vì “em biết rồi”. Hôm đó, cậu ngồi trong phòng, trên sàn một nồi lẩu cùng nhiều thứ đồ ăn khác. Cậu ngồi đó, cùng với chúng đã rất lâu rồi, anh vẫn chưa về. Mấy lần điện thoại reo, cậu đều mong đó là anh nhưng đều là bạn bè gọi đến chúc mừng sinh nhật
Anh không gọi cho cậu, cho đến khi cậu choàng tỉnh, đồng hồ đã điểm 12 giờ khuya. Lại chộp ngay điện thoại, có một tin nhắn của anh, cậu ấn nút mở tin nhắn mà tay cứ run rẩy không ngừng
“Ngu ngon, sinh nhat vui ve”
Cậu mỉm cười nhìn điện thoại trên tay, ánh sáng xanh tắt lịm, cậu dọn dẹp rồi nẳm xuống với bộn bề suy nghĩ
Đây có phải là thứ mà cậu muốn, hạnh phúc như vậy làm cậu hài lòng thật sao?
…
Hà Duy không ngủ được, lại cứ nhớ đến những giây phút cùng anh , chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ, mà cứ như cả thế kỷ đang trôi qua, khẽ xoa xoa “ bên dưới”, vẫn còn đau, thậm chí là cảm giác được tinh dịch đang chảy lan xuống đùi, cậu không biết mình có nên vào tắm một cái không, đã hơn 1 giờ đêm.
Tình yêu luôn là sự ích kỷ, Hà Duy biết điều đó, chỉ là không biết khi nào nó đi quá sự chịu đựng của bản thân, độc chiếm Ngọc Khương luôn là ước muốn, phải nói là khao khát luôn cháy âm ĩ trong Hà Duy, hình ảnh hai người cùng đi dạo, sống chung dưới một mái nhà, luôn ở bên nhau, đầu ấp tay gối, luôn sống động hơn bao giờ hết trong tưởng tượng của Hà Duy.
“Sống thật với chính mình”, năm chữ quen thuộc đó ám ảnh lấy tâm thức của Hà Duy, để làm được điều đó, đối với cậu là quá khó khăn
Vì mình liệu có đập tan hạnh phúc của người khác hay không?
Cậu có làm ảnh hưởng đến người thân của mình, dù vô tình hay cố tình, họ cũng phải gánh lấy phần nào những cơn sóng xô bồ của đạo đức, của luân lí…
Nghĩ đến đây thôi, cậu đã không dám nghĩ tiếp…cái viễn cảnh “sống thật với chính mình” sao mà xa vời quá.
Nhưng tình yêu luôn là sự ích kỷ.
…
“ Ai là người thứ ba, người lén lút đứng sau hạnh phúc của người khác?”
Cậu không tìm được câu trả lời thoả đáng. Hôm nay rảnh rỗi, Hà Duy lại lên diễn đàn quen thuộc, và tự nhiên tạo một topic bộc bạch chuyện của mình và Ngọc Khương, rồi hỏi một câu như thế, vài phút sau đã thấy có comment…
Com 1 : Là cô vợ chứ ai, hai người kia yêu nhau trước mà.
Com 2 : là anh chàng nhân viên, dù yêu nhau nhưng họ có được chấp nhận đâu
Com 3 : BD thì làm gì có kết…bỏ đi là vừa,người ta có con rồi =_=!
Hà Duy : con… chỉ là bất khả kháng thôi mà ~.~
Com 2 : chắc gì đã là bất khả kháng, chỉ có thằng đó mới biết thôi bạn, thằng cha nó đó…
Com 3 : thằng kia bị lừa không chừng, com 2 nói đúng đó…
Com 4 : khó xác định lắm, đứng trên cái nhìn của mỗi người, có thể cả hai đều có thẻ là người thứ ba…
Com 5 : xàm lôi, ai dành được thì đứa còn lại là đứa thứ ba…sao không đi hỏi coi thằng đó chọn ai…
Bla bla…Nhiều comment khác cũng xuất hiện, đầu óc Hà Duy quay vòng bở những ý kiến khác nhau, lưu tâm nhiều nhất với cậu chẳng gì khác ngoài mớ câu hỏi
“Đi mà hỏi thằng kia chọn ai?”
“Ai giành được là của người đó”
“BD không có kết quả…”
“Đứa con liệu có là bất khả kháng như chủ thớt nói?”
Đặc biệt là một comment khá khôi hài “Hãy hỏi nếu vợ và tình nhân cùng rơi xuống nước, hắn sẽ cứu ai trước?”. Một ý nghĩ thoáng qua, Hà Duy băn khoăn có nên hỏi anh như thế không?
Là cậu…hay là chị Lam?
Cậu thoáng sợ hãi, cảm giác đối diện với câu trả lời thật khó mà mường tượng chăng?
Hay là cậu sợ hãi, cái hạnh phúc mà cậu đang cố nắm lấy sẽ tan vỡ khi có đáp án, hạnh phúc này hơn ai hết, cậu biết nó mong manh đến mức nào.
Comment cuối cùng trước khi thoát khỏi diễn dàn :
“ Tình nhân nên ngửa bài với cô vợ của anh ta đi!”
…..
Ngọc Khương lại đến vào hôm sau, Hà Duy vui ra mặt, hết hỏi anh ăn gì không lại ngồi cạnh ngã đầu vào vai anh hết kể chuyện này đến chuyện khác, “chuyện” ở đây là những gì cậu nghe được từ các đồng nghiệp nữ. Chị Tuyển nghi chồng ngoại tình nên mặt cứ rầu rĩ thiếu sinh khí, nhỏ Trang hôm nay ăn hết cả hai hộp cơm chỉ vì mới chia tay bạn trai… Cứ vậy cậu cứ ríu rít bên cạnh anh trong căn phòng nhỏ. Cậu cảm thấy thật ấm áp, sự hiện diện của Ngọc Khương như sưởi ấm khấp căn phòng.
Duy chỉ có một điều lạ, cậu nhận ra ngay nhưng vẫn cố tình làm như không có gì xảy ra, mọi khi anh không có thừ người ra như thế, thậm chí điếu thuốc đang hút cả tàn cũng dài cả khúc rồi mà anh vẫn không biết, cậu không hỏi, bản thân luôn là như thế, Hà Duy nghĩ nếu người ta cần nói với mình, họ sẽ tự nói , nếu cạy hỏi chắc gì người ta đã chịu nói, mà nếu cạy được thì chắc gì đã là sự thật.
– “Anh có chuyện gì hả?” biết là vậy nhưng Hà Duy vẫn cứ hỏi bâng quơ
Ngọc Khương thoáng nhìn gương mặt tươi rói nửa đùa nửa thật cùa Hà Duy, môi mấp máy nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường , ôm cậu vào lòng, khẽ xoa đầu Ngọc Khương bình thản nói “không có gì…chỉ là muốn em thôi”
Rồi cả hai lao vào quấn chặt lấy nhau, mặc cho ngoài kia, bầu trời xế chiều đang dần lùi bước trước màn đêm, trong ngõ vắng, tiếng người lớn gọi trẻ nhỏ về ăn cơm tối. Hà Duy vẫn chưa thôi day dứt về biểu hiện lúc nãy của anh…
‘
…
Hà Duy niềm nở đón lấy li nước lọc từ tay Như Lam, cậu đang ngồi trên bộ ghế salon đặt ngay cạnh cửa nhà, lặng nghe gió lùa sau gáy từ cửa sổ. Ngọc Khương đi công tác đã ba ngày, cậu nhớ anh…
Nỗi nhớ đó không cách nào thoả mãn bằng những dòng tin nhắn cụt ngủn, hiện ra rõ ràng trên màn hình điện thoại, hay những cuộc gọi cho nhau trong những phút ngắn ngủi, chút ấm áp từ giọng nói, từ những dòng chữ khô khan kia bất quá chỉ làm cậu thêm thẻm muốn hơi thở của anh, cái ôm siết chặt. Hơi chăn nệm lạnh lẽo kia dường như không lưu lại chút cảm giác nào cho Hà Duy cảm nhận hơi ấm của Ngọc Khương. Cũng đúng thôi, anh đã bao giờ lưu lại nơi chăn nệm này một đêm, cả hai chỉ là rất vội vã, cậu ngẫm nghĩ, đúng thật là gần đây, anh không ở lại chỗ cậu một đêm nào cả.
Là bất thường chăng, ở anh có gì đó gượng gạo mỗi lần cậu cố gắng nhìn vào mắt anh. Hà Duy rất hiểu anh, muốn biết anh có nói dối hay đang che giấu gì đó chỉ cần tập trung nhìn vào mắt anh, chắc chắn sẽ nhận ra ngay.Tình cờ hôm nay, cậu đến nhà anh, nói là được anh nhờ chuyển hồ sơ đến kì thực là đến đây tìm chút gì đó thuộc về anh, sau nữa là Hà Duy muốn biết anh đang giấu chuyện gì.
Hà Duy nhìn khắp lượt mọi ngóc ngách như thể chỉ hận không được xét nhà người khác trong lúc Như Lam đang cho cu Bin …đi tè. Không có gì thay đổi lằm, cậu đã đến nhà Ngọc Khương rất nhiều lần với thân phận là bạn thân của anh, nên đối với Như Lam, không hề có gì lạ, thậm chí còn khá tự nhiên vì cả Hà Duy và Như Lam nói chuyện rất hợp nhau.
Hà Duy không dám gỡ bỏ lớp rào chắn dày đặc kia với Như Lam, giữ khoảng cách là tốt nhất mặc dù biết Như Lam là một cô gái tốt. Nhưng hơn ai hết cậu biết, không có cô gái, người phụ nữ nào lại muốn bạn thân của mình cắm một cái sừng thật to trên đầu mình, mà lại là con trai nữa…
– Anh Duy uống nước đi_mải mê với những suy nghĩ, Duy không nhận thấy Lam đang tươi cười, đặt li nước xuống bàn ngay trước mặt mình, rồi Lam ngồi xuống chiếc sofa đơn bên cạnh, bắt đầu hỏi thăm, chuyện trò với Duy
Hai người trò chuyện về cu Bin, thằng bé đến tuổi đi nhà trẻ, Lam quyết định sẽ đưa cu cậu đi nhà trẻ, còn mình sẽ quay lại làm việc ở công ty của nhà cô, là một trong những công ty hợp tác làm ăn lâu năm với công ty của Duy. Lam nói mình cảm thấy tù túng, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, chăm sóc cu Bin, riết rồi đâm chán, muốn được quay lại làm việc. Đang huyên thuyên, chợt Lam ngó ra ngoài cửa, vẻ mặt hớn hở, nụ cười tươi tắn, ngay sau đó là đến lượt Hà Duy, vẻ ngỡ ngàng hiện rõ trên mặt, nhớ lại cuộc điện thoại của anh
“Ngày mốt anh về, em không cần ra đón đâu…anh sẽ đến nhà em nha nhóc”
Lam chạy đến ôm anh, cu Bin đang mãi loay hoay với mớ đồ chơi dưới sàn cũng bì bạch bò ra phía cửa, Hà Duy phải bế nó lên để không bị mớ đồ chơi bừa bộn cản trở. Giữa những phút giây ngắn ngủi đó, ánh mắt Hà Duy và Ngọc Khương chạm nhau, không hề ngỡ ngàng hay bịn rịn,
Ánh mắt Ngọc Khương bình thản, không chút xao động, chỉ là thoáng phút chốc nó chợt sa sầm