Summary
Người được ôm ấp, chủ nhân của những âm thanh trầm đục “em yêu anh” khẽ mỉm cười, gương mặt đầm đìa mồ hôi mỉm cười, cơ thể vẫn không ngừng hoà theo từng nhịp đưa đẩy của người kia
Người kia như lại càng mỗi lúc một sung mãn, từng nhịp từng nhịp lại càng dồn dập hơn khiến người kia khẽ chau mày, hơi thở thêm phần vội vã
Cả hai cơ thể cứ thế quên dần đi , tách biệt khỏi không gian xung quanh, không gian xung quanh chỉ còn là những hơi thở
Vẫn là ẩm ướt, dồn dập và tanh tươm…
…
Phùng Ngọc Khương nửa nằm nửa ngồi đầu gác lên cao, miệng đang ngậm một điếu thuốc,chân mày khẽ nhíu lại khi chạm phải ánh sáng trắng của cây đèn huỳnh quang duy nhất trong phòng, rồi ánh mắt khẽ xa xăm theo làn khói thuốc, căn phòng vẫn còn nóng bức, mồ hôi trên ngực, cổ vẫn còn âm ẩm, nhưng anh không khó chịu, chỉ là đang ôm chặt lấy người con trai đang nằm bên cạnh, gương mặt thanh tú, tấm lưng trần đối diện với anh khẽ nhúc nhích
Nguyễn Hà Duy cảm thấy “phía dưới” tê rần, có gì đó đang chảy ra lan xuống mép đùi của mình, cảm giác dính, rinh rích làm cậu không thể nào nằm im, cũng chắc chắn là không ngủ được, cậu xoay người ôm lấy cơ thể mát rượi của Khương, giả vờ mắt vẫn nhắm chặt , khoé môi khẽ nhếch, cười thầm trong lòng “đã thiệt, vừa ấm lại vừa mát, hi hi”. Ngọc Khương dụi điếu thuốc vào gạc tàn, khẽ vòng tay qua ôm chặt Hà Duy vào lòng, anh nghe được cả tiếng tim đập thình thịch của cậu, anh nở nụ cười ranh mảnh.