Lỗi tại bệnh cảm... - Chương 3
Sickness 3: Tâm bệnh
Tôi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng đầy đủ tiện nghi khá quen mắt. Tôi nhớ đã từng thấy nó ở đâu, cổ họng khô ran, tôi khẽ rên. Một bàn tay hơi lạnh sờ trán tôi. Khuôn mặt lo lắng của Vũ hiện ra trước mắt, hắn rút cái cặp nhiệt độ trong miệng tôi ra, nhìn nó rồi nói như trút được gánh nặng:
-Hạ sốt rồi, nhưng vẫn phải chú ý. Em ngoan ngoãn nằm đây, tôi kêu người đem cháo lên!
Vũ nói gì đó vào ống nghe điện thoại đặt trên bàn cạnh giường. Sau đó hắn đứng lên vào phòng tắm, bước ra với thau nước nhỏ bốc khói nóng. Hắn ngồi xuống mép giường, vươn tay gỡ hột nút áo đầu tiên trên cổ tôi.
Tôi la hoảng:
-Làm cái gì vậy?!
-Lau người cho em. Cả người em ướt đẫm mồ hôi, không thay đồ sạch dễ bệnh nặng.
-Tôi tự làm được rồi!
-Dy Dy!
Tôi giật mình khi nghe giọng Vũ nghiêm khắc. Hắn vuốt tóc tôi, mỉm nụ cười vừa dịu dàng vừa nghiêm nghị, nói như dỗ ngọt con nít:
-Hãy ngoan, tôi chỉ lau người cho em, tuyệt đối không làm gì đâu. Ngoan nhé!
Tôi cứ như bị trúng bùa, nếu là bình thường chắc sẽ quát vào mặt hắn hay ít ra phải chống cự. Đằng này tôi ngồi im để hắn cởi đồ, thấm khăn ướt lau từ đầu đến chân. Vũ vừa cài hột nút áo cuối cùng bộ áo ngủ cho tôi thì có tiếng gõ cửa. Hắn đi ra, lát sau bưng vào khay cháo, ân cần thổi nguội rồi đút từng muỗng, từng muỗng vào miệng tôi. Cảm giác được chăm sóc không tệ lắm, dù sao bây giờ ngay cả nhấc một cánh tay tôi còn không làm nổi, chẳng việc gì phải xấu hổ. Tôi nhớ đến ba mẹ, mỗi lần tôi bệnh hai người lo lắng săn sóc từng việc nhỏ nhặt y như hắn, phải chăng tình thương nào cũng giống nhau? Mũi tôi cay cay, mắt nóng lên.
-Ăn hết tô cháo rồi, giỏi lắm. Bây giờ uống thuốc xong thì nhắm mắt ngủ!
-Không uống!
-Phải uống thuốc mới mau hết bệnh!
Tôi xoay đầu sang hướng khác biểu thị phản đối, nếu là bình thường có chết tôi cũng không để hắn thấy bộ mặt này. Nhưng trong người khó chịu làm tôi không muốn giả bộ nữa.
-Há miệng ra.
Giọng hắn pha lẫn tiếng cười, tôi càng không dám quay mặt nhìn hắn.
-Đã nói không uống!
Vũ kéo mặt tôi xoay lại đối diện hắn, hơi thở hòa lẫn vào nhau.
-Ngoan, uống đi rồi ăn sôcôla.
Tôi rất muốn nói giọng Vũ còn ngọt hơn kẹo.
Ở nhà ba mẹ tuyệt đối không cho tôi ăn sôcôla, vì lúc nhỏ có lần tôi ăn hơi nhiều rốt cuộc đổ bệnh nặng. Tôi hiểu hai người chỉ có tôi là con một nên cưng như trứng mỏng, nhưng lo lắng thái quá cũng khiến tôi mệt mỏi. Thứ gì càng bị ngăn cấm càng khiến người ta nổi lòng tham muốn. Thế nên có cơ hội ăn thứ mình thích tôi đương nhiên không thể bỏ qua.
Tôi hăm hở nói:
-Sôcôla? Có nhân đậu phộng không?
-Có, thứ gì cũng có hết. Há miệng ra nào!
Tôi nhắm mắt, miễn cưỡng mở miệng. Sau khi nuốt mớ thuốc đắng ngắt, tôi liền hỏi:
-Sôcôla đâu?
-Giờ thì không có sẵn.
Tôi thất vọng la lên:
-Lừa gạt! Bịp bợm! Nói dối! Người hai mặt! Xấu xa!
Vũ cười lớn. Tiếng cười của hắn nghe thật đáng ghét. Chết tiệt, tại sao lần bệnh này đầu óc tôi tỉnh táo lạ.
-Dy Dy, quay qua đây.
-Gì hả?!
Tôi xoay đầu theo hướng gọi. Có thứ gì đó chui tọt vào miệng tôi, nó tròn, ngọt và hơi đắng, tan ra ngay. Tôi hớn hở reo lên:
-Sôcôla?
-Không có sôcôla nhân đậu phộng, chỉ có sôcôla ca cao thôi. Giờ thì mau nằm xuống ngủ đi.
Tên keo kiệt, cho tôi ăn thêm vài cục nữa có sao đâu. Cái kiểu lừa gạt này giống hệt ba mẹ mỗi lần dỗ tôi uống thuốc. Tôi rùng mình khi nhớ ra một chuyện quan trọng, hốt hoảng nói:
-Cho tôi mượn điện thoại!
-Chi vậy?
-Tôi phải gọi điện về nhà! Chắc chắn ba mẹ đang lo lắng! Chết rồi, không biết đã nằm đây bao lâu, về nhà chết là cái chắc!!!
Vũ đỡ tôi nằm xuống, nói:
-Yên tâm đi, tôi đã gọi điện báo cho hai bác biết bệnh tình của em rồi. Hai người nói để em ở đây một đêm, sáng mai họ sẽ tới đón.
Vũ cẩn thận kéo chăn đắp tận cằm tôi. Nhìn hắn, tôi buột miệng nói:
-Thật không ngờ cậu ấm như anh biết chăm sóc người khác.
Vũ lại cười, nhưng lần này tôi thấy nó hơi buồn.
-Từ nhỏ cha mẹ tôi sống như ly thân. Cha tôi là giám đốc sáng lập công ty điện ảnh, mẹ tôi là nhà quản lý các ngôi sao lớn, hai người đều bận rộn công việc. Có một bà vú chăm sóc tôi, nhưng bà rất già. Tôi thương bà vú như người thân ruột thịt, nếu cha mẹ biết bà không thể chăm sóc tôi thì sẽ đuổi việc bà, nên phải tự lo thân để giữ bà ở lại. Không nói nữa, mau nhắm mắt!
Tôi khép mắt lại nhưng tâm trí lan man nghĩ về gia cảnh Vũ. Càng hiểu thêm tôi càng thấy hắn tội nghiệp. Nghĩ kỹ lại hình như xung quanh hắn luôn có một bức tường ngăn cách không cho một ai đến gần. Có lẽ tôi là người duy nhất bước vào trong bức tường kia. Đã không thể nói ra ngoài miệng từ ‘ghét’ nữa, ngay cả suy nghĩ cũng không. Dường như trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, tôi nói một câu:
-Ngày nào đó hãy đến nhà tôi chơi, ba mẹ tôi là người rất tốt.
Không biết lúc đó vẻ mặt Vũ thế nào? Tôi thật lòng muốn mời hắn đến nhà, hoàn toàn không phải do bệnh mà ăn nói lung tung. Tôi tham lam muốn biết nhiều hơn nữa những gì ẩn giấu sâu trong Vũ, không chừng một ngày nào đó chúng tôi sẽ trở thành bạn thân.
Trong giấc ngủ chập chờn, tôi mơ thấy Vũ cười, tiếng cười sảng khoái không gượng ép.
TV……………………………………….TV
Sau một tuần nằm nhà, Vũ đích thân đưa tôi đến trường. Lúc đầu tôi phản đối quyết liệt, vì được Vũ đưa đi trên chiếc xe hơi bóng loáng, thế nào người hâm mộ hắn cũng giết tôi cho coi. Nhưng cái tính hắn độc đoán hoàn toàn không nghe tôi nói, cộng thêm ba mẹ ở ngoài thúc đẩy, thế là tôi đành xuôi tay đầu hàng. Chẳng hiểu hắn dụ dỗ cách gì mà ba mẹ tôi chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thân thiết, thương yêu hắn còn hơn con ruột là tôi. Tức gì đâu, nhưng trong lòng thấy có chút vui, chẳng hiểu sao nữa.
Giờ nghỉ trưa, Kiết kéo tôi lên sân thượng. Khuôn mặt nó hôm nay bỗng nhiên ngầu dễ sợ, nên tôi chẳng dám hó hé. Hai thằng đứng ngắm nhau độ vài chục phút, tôi chịu không nổi gió lạnh thổi vù vù quanh thân, lên tiếng trước:
-Mày có chuyện gì thì nói mau đi. Tao mới ốm dậy, mày lựa chỗ nào ấm áp chút không được sao?
-Dy, mày nghỉ bệnh hai ngày nên không biết có rất nhiều lời đồn về mày và anh Vũ.
-Đâu phải lỗi của tao chứ? Tại tao trúng mưa nên bệnh.
-Vậy sao mày để anh Vũ đưa đến trường? Còn thân mật cười nói. Mới mấy ngày trước mày còn hăm he không ăn sống nuốt tươi ổng thì ngủ không yên!
Tôi gãi đầu, bối rối nói:
-Ờ…thì…lúc tao bệnh anh ta chăm sóc tận tình, đâu thể tỏ ra gay gắt phủi ơn được.
Kiết nhìn tôi chằm chằm, ánh nhìn xoáy sâu vào mắt tôi như muốn bóc trần điều gì đó. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đảo mắt né tránh, cảm giác hoảng sợ hệt tội phạm bị bắt quả tang.
Kiết lại nói, giọng trầm kỳ lạ:
-Dy, không phải mày…yêu anh ta chứ?
Tôi giật bắn, lắp bắp chối biến:
-Bậy….bậy bạ! Đầu… đầu… óc mày toàn ba cái chuyện nhảm nhí! Gì mà yêu….yêu với đương chứ! Nhảm!
Kiết mím môi, khoanh tay trước ngực:
-Tao có bằng chứng hẳn hoi. Ba mẹ mày cho biết anh Vũ hầu như ở cả ngày tại nhà mày, hai người dính sát nhau như keo với sơn. Chính hai bác cũng thấy hai người thân mật kỳ lạ. Mày định giấu tao sao Dy? Chúng ta là bạn thân từ nhỏ, mày hãy nói thật đi!
Nói thật cái gì chứ? Rằng tôi yêu Vũ ư? Nhưng tôi thật tình là không có. Tôi chỉ cảm thấy tội nghiệp hắn, cảm kích hắn, muốn cho hắn thật nhiều niềm vui, mong muốn hắn thổ lộ hết nỗi buồn trong lòng, tất cả chỉ là điều một người bạn nên làm. Như thế đâu thể gọi là yêu, phải không?
Tôi thật sự không biết mình có thích Vũ hay không. Điều đó vượt quá mức suy nghĩ trong đầu tôi, không cách nào chấp nhận nổi. Tôi phải phủ định, gắng hết sức phủ định tất cả. Dù là lời của Kiết, tấm lòng của Vũ, hay nỗi phân vân của tôi.
-Sao mày không trả lời? Thật sự yêu rồi sao?!
-Mày nhiễu sự quá, tao đã nói là không! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Mày phải hiểu rõ lần đó tao bệnh, đầu óc không bình thường! Tao chẳng biết tại sao lại đi ôm hôn anh Vũ, tao hoàn toàn không thể kiểm soát cơ thể, sau khi hết bệnh cũng chẳng nhớ gì về chuyện đó! Tao đã định nói ra sự hiểu lầm to lớn này cho anh ấy biết, nhưng không có cơ hội! Rồi tiếp xúc nhiều hơn, tao hiểu anh ta không chỉ là một cậu ấm con nhà giàu! Vũ có những nỗi cô đơn mà không có ai chia sẻ, tao muốn giúp đỡ, cùng anh ta trở thành bạn bè như mày vậy, Kiết!
Kiết vung tay kích động:
-Mày không thể làm bạn với anh Vũ! Cả trường đều biết hai người là một đôi, nếu chuyện phanh phui, tao không nghĩ anh ta chịu được đả kích! Không nói anh ta yêu mày, một người như anh ta không đời nào chịu được bị người khác bỏ rơi!
Tôi bịt tai, khổ sở la lớn:
-Tao biết! Tao biết!! Tao cũng đang đau đầu đây!!!
-Cậu không phải khó xử!
Tôi giật mình xoay người lại, Vũ đã đứng sau lưng tôi từ bao giờ, nụ cười dễ mến không còn hiện hữu, thay vào đó là khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc. Tôi cảm thấy choáng váng, huyết áp tụt nhanh, tay chân lạnh ngắt.
-Vũ…chuyện này…tôi….
Vũ cắt ngang bằng giọng nói trầm nặng nề:
-Không cần nói nữa, tôi đã nghe rõ hết rồi. Thật xin lỗi vì đã hiểu lầm gây bao rắc rối cho cậu.
Giọng Vũ lạnh quá, nó làm tôi sợ. Tôi hoảng hốt bước tới, tay vươn ra định nắm lấy tay Vũ:
-Không phải vậy đâu….! Tôi…tôi chỉ là…!
Vũ lùi lại, xoay lưng bước đi:
-Yên tâm, từ nay tôi không quấy rầy cậu nữa.
Lưng Vũ thật thẳng, đầu ngẩng cao, từ đầu tới cuối không hề nhìn vào mắt tôi. Nhìn hình bóng Vũ thấp dần theo từng bậc thang, một cơn đau thắt dâng lên lồng ngực, tôi không chịu nổi ngã quỵ xuống. Từng chữ từ bờ môi Vũ thốt ra cứ xoáy sâu vào óc tôi, xoay nhanh, xoay nhanh, như chong chóng. Tôi biết Vũ rất giận, nếu đổi lại là tôi ở vị trí như hắn sẽ không chịu nổi cảm giác bị lừa gạt. Nhưng tôi không cố ý, tôi cũng là nạn nhân mà? Từ đầu là tại hắn hiểu lầm, tôi không có lỗi. Đúng vậy, tôi không hề có lỗi, tại sao cảm giác day dứt cứ xâm chiếm lồng ngực?
Trước mắt tôi tối xầm lại, ý thức trôi bềnh bồng trong màn đêm.
-Dy! Tỉnh lại!! Dy!~!
TV………………………………TV
Không hiểu sao kể từ ngày đó, sức khỏe tôi ngày càng kém. Cổ họng đau rát, nếu mỗi ngày Kiết không đến thăm, thường xuyên trò chuyện, chắc tôi quên mất ‘nói’ là như thế nào. Cảnh vật trước mắt tôi nhạt nhòa như bức tranh nhòe nước, không thể nhớ bất cứ gì, nhận biết bất cứ gì. Bỗng một ngày Kiết đẩy mạnh cửa phòng đập vào bức tường gây tiếng động lớn, bước tới thô bạo nắm cổ áo tôi kéo lên. Khuôn mặt nó hiện ra trông thật dữ dằn. Nhưng tôi thấy nó như qua lăng kính mờ ảo, không chân thật. Tôi biết hiện giờ mình đang ngu ngơ cười.
-Mày làm sao vậy, Dy? Mày hệt như người chết rồi! Tao nói mày biết, muốn chết hãy làm sao chết hẳn! Còn nếu sống thì mày hãy lập tức ngồi dậy ăn, uống đàng hoàng! Mày muốn đôi chân khỏe mạnh bại liệt luôn sao?!
Đôi mắt tôi cứ díp lại, không mở to ra nổi, uể oải đáp:
-Thì tao vẫn đang hít thở đấy thôi.
-Mày gọi vậy là sống sao?!
Kiết giận dữ kéo lê tôi đến tủ quần áo, xốc tôi dậy dí sát mặt gương lạnh ngắt.
-Mày nhìn kỹ bộ dạng hiện giờ đi! Xem coi mày ra cái giống gì???
Tôi đưa mắt nhìn mình trong gương. Hai hốc mắt trũng sâu, quầng thâm dưới mi mắt, tròng mắt lờ đờ đục ngầu. Người gầy nhom lọt thỏm trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, đầu tóc rối bù. Là tôi đây sao? Chính mắt nhìn thấy còn nhận không ra, huống chi người khác. Có lẽ nào tôi trở nên bê bối đến mức này? Tại sao chứ? Nguyên nhân do đâu? Tôi cảm thấy dây thần kinh giật mạnh gây đau đớn, có lẽ tại vận động trí não, thế thì tôi không muốn nhớ, không muốn biết bất cứ điều gì dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Tôi ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu tránh né tấm gương lớn.
Kiết đặt tay lên vai tôi, dịu giọng:
-Dy, tao xem mày như anh em ruột. Mày cứ coi tao là thùng rác, trút hết mọi tâm sự ra đi. Mày dồn nén trong lòng rồi tự hành hạ bản thân, có biết làm ba mẹ mày và tao đau lòng lắm không? Tao hiểu rõ mày ra thế này nguyên nhân vì anh Vũ. Nhưng từ ngày đó tới nay mày cứ nhốt mình trong phòng, không phải là cách hay!
Lời của Kiết làm tôi rùng mình thức tỉnh, khai thông điểm sáng trong sương mù bao phủ tâm trí. Tôi ngước lên, bấu chặt vai Kiết:
-Cứu với, Kiết ơi! Tao tiêu rồi! Tiêu thật rồi!
-Mày làm sao?
-Rõ ràng tao rất ghét Vũ! Một tháng trước hắn không là gì trong cuộc sống của tao, chỉ là thần tượng cùng trường! Rồi đùng một cái tao và Vũ là người yêu! Tao không tự nguyện, tao cố vùng vẫy nhưng hắn không buông tha, hắn khuấy động cuộc sống bình yên tao có, sau đó hắn phủi tay bỏ tất cả!
-Dy, mày bình tĩnh lại, nói từ từ thôi! Tao không hiểu mày đang muốn nói gì!!!
Tôi nhìn Kiết, nó là người duy nhất tôi có thể tin tưởng trút hết nỗi lòng. Tôi hít một hơi sâu, nói thật nhỏ, sợ lớn tiếng hơn sẽ làm từ ngữ vỡ ra:
-Tao…tao nghĩ mình đã yêu Vũ.
-Trời!!!
Kiết ngồi bệch xuống đất, trợn mắt nhìn tôi. Chắc hẳn nó rất kinh ngạc, chính tôi còn thấy bất ngờ khi phát hiện lòng mình. Tại sao lại nhanh như vậy? Chỉ mới quen biết một tháng thôi mà? Trước đó có từng tiếp xúc nhiều đâu? Tuy cùng trường nhưng khác khối. Một cậu ấm và kẻ nghèo hèn. Hoàng tử và tên lông bông. Tìm một chút điểm tương đồng cũng không ra. Thế nhưng tại sao tôi không thể đừng nhìn hắn, không thể ngừng nhớ đến hắn, hàng đêm mơ về hắn, nước mắt ướt đẫm mặt khi mỗi sáng thức giấc?
Tôi không biết. Không biết gì hết. Tôi chỉ hiểu một điều. Tôi lỡ yêu Vũ, yêu mất rồi.
-Mày nói đi, Kiết! Bây giờ phải làm sao đây? Tao rối lắm!
Kiết lắc đầu, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt của người trải đời dành cho tên nhóc mới lớn:
-Dy, mày có chắc thật tình yêu anh Vũ không? Yêu thật sự chứ không phải cảm xúc hời hợt! Chuyện này không đùa được đâu!
Tôi giận dữ hất tay Kiết ra:
-Giờ này tao đâu còn tâm trí đùa giỡn? Tao nghiêm túc yêu Vũ, rất nghiêm túc!
-Vậy mày ngồi đó làm gì? Mau đi cho anh ta biết!
Tôi giật mình:
-Có…có đột ngột quá không?
-Chờ thêm mấy ngày nữa để mày thành cái xác khô à? Đi, chúng ta hãy tới gặp anh Vũ!
-Khoan!
Tôi ghì lại lực kéo của Kiết để không phải đứng lên. Kiết nhìn tôi lạ lùng:
-Mày dở chứng gì nữa đây?
Cố gỡ những ngón tay Kiết khỏi cổ tay mình, tôi lắc đầu nói:
-Tao không thể! Tao không dám!
-Mày bị sao vậy hả? Trước giờ mày đâu phải hạng nhút nhát chưa thử đã bỏ cuộc?
-Nếu…nếu Vũ lại nhìn tao bằng ánh mắt như hôm trước, tao không nghĩ sẽ chịu nổi…!
Tất cả chỉ tại bệnh cảm là đầu dây mối nhợ. Tại nó mà bây giờ tôi trở thành đứa yếu đuối ưa khóc như con gái, dễ dàng rơi nước mắt. Bàn tay Kiết vỗ nhẹ lên đầu tôi, khiến tôi nhớ đến bàn tay hắn đã vuốt tóc lúc tôi bệnh, bây giờ thì điều đơn giản đó không thể có nữa. Kiết khẽ đẩy đầu tôi dựa vào vai nó.
-Được rồi, cứ khóc đi. Khóc hết nước mắt rồi mày sẽ thấy nhẹ lòng.
Vai Kiết không rộng nhưng vững chắc. Tôi òa khóc trên vai nó, tất cả cảm xúc ứ đọng trong lòng như cơn đê vỡ trào ra. Tôi nhớ Vũ, rất nhớ. Tôi muốn thấy mặt Vũ dù sợ sẽ lại đối diện đôi mắt lạnh lùng kia. Tình yêu biến tôi thành kẻ ủy mị, thật rất ghét, ghét lắm. Khóc một trận làm lòng tôi nhẹ nhõm. Tôi bắt đầu ăn uống đúng bữa bình thường trở lại, dù không nhiều. Ba mẹ mấy ngày nay nghỉ phép để lo cho tôi nay cũng đi làm trở lại, tuy nhiên hai người cố về sớm, bàn ăn lớn lại có đủ ba người.
Mái ấm gia đình giống như xưa, nhưng niềm vui giờ khiếm khuyết, cười đó mà lòng buồn rã rời. Trong trái tim tôi đã thủng một lỗ hổng rất to, mỗi khi cơn gió nhớ Vũ thổi tới lại khiến tim rát buốt.
Một buổi chiều tôi thả bộ chầm chậm trên con phố, co người trong lớp áo khoác mỏng. Bây giờ không biết Vũ làm gì? Có phải đã quen người yêu mới? Có hay không còn giận tôi? Tôi cố trốn tránh kéo dài thời gian nghỉ học, sợ đến trường đôi chân không nghe lời chạy đi tìm Vũ, sợ thấy hắn cùng ai đó tay trong tay. Tôi thật mong Vũ ghét tôi nhiều nhiều nhiều, từng đọc ở đâu đó nói: càng hận bao sâu thì càng yêu nhiều bấy nhiêu. Nếu anh ghét vậy sẽ không quên đi tôi, tôi không muốn bị Vũ quên lãng.
Đang miên man suy nghĩ, một chiếc xe hơi ngừng trước mắt tôi. Kiểu dáng quen thuộc, cùng hiệu BMW, cùng biển số xe, không phải trùng hợp đến thế chứ? Vũ bước xuống xe thay câu trả lời. Hắn vẫn như ngày nào, lâu không gặp, khuôn mặt điển trai giấu sau cặp kiếng đen từ từ tháo ra làm tôi nghẹt thở.
-Dy Dy!
Tôi giật mình bừng tỉnh, vội xoay người bỏ chạy. Chạy một đoạn, ngoái đầu lại thì thấy Vũ đang đuổi theo. Tôi hoảng hồn chạy nhanh hơn, nhưng vừa ốm dậy, sức yếu nên chẳng mấy chốc đã bị bắt kịp. Tôi cuống quýt không biết làm sao thoát khỏi hắn, càng hoảng càng khó chạy, hai chân chéo vào nhau té đập mặt xuống đường. Vũ chạy tới đỡ tôi ngồi dậy.
-Dy Dy, không sao chứ? Có bị trầy ở đâu không? Để anh xem!
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Vũ, tôi bậm môi ngăn nước mắt vui mừng không trào ra. Vũ lo lắng tôi bị thương, Vũ còn lo lắng cho tôi, thật hay quá. Tôi cúi đầu giấu niềm xúc động, run rẩy hỏi:
-Anh tới đây làm gì?
-Kiết đã nói cho anh biết tất cả sự thật, nên anh tới tìm em!
-Để làm gì? Muốn đánh tôi sao?
-Không, chỉ muốn nói một câu thôi.
Tôi ngẩng đầu:
-Là câu gì?
Vũ nâng tay tôi lên, nhẹ hôn mu bàn tay, tôi nhìn thấy trong mắt anh tràn ngập ánh sáng làm tôi đắm chìm trong đó:
-Suốt đời này xin em hãy yêu anh!
Tôi tròn mắt, há hốc mồm trước lời tỏ tình kỳ quái. Không phải ‘hãy làm người yêu’, cũng chẳng là ‘anh muốn sống bên em trọn đời’, hoặc ít nhất ba từ đơn giản ‘anh yêu em’. Đây là một câu thụ động. Ánh mắt Vũ chờ mong làm lòng tôi ấm lên, luồng khí ấm dần lan rộng khắp cơ thể.
-Dy, em có đồng ý không?
Nghe giọng Vũ hồi hộp hỏi, tôi cố kiềm đôi môi đừng nhếch cười, hất mặt làm cao:
-Không!
Vũ xụ mặt, trông như chú cún con bị bỏ rơi. Tôi không nhịn nổi nữa, phá lên cười, quàng tay quanh cổ Vũ, thì thầm vào tai:
-Ngốc, vì trái tim em đã bị anh lấy mất rồi.
Tôi sung sướng đón nhận đôi tay vòng quanh siết chặt người mình. Bao ngày qua tôi khao khát được trong hơi ấm này, lắng nghe nhịp tim đập hòa cùng trái tim mình. Chợt Vũ buông tôi ra, bế bổng tôi lên bước nhanh về phía trước. Hướng Vũ đi tới là nhà của tôi. Linh cảm không lành, tôi la hoảng:
-Này, anh đi đâu vậy?!
Vũ cúi xuống, nở nụ cười rạng rỡ còn hơn nắng vàng trải trên mặt đường.
-Tới ra mắt ba mẹ vợ tương lai, sẵn xin phép được cưới em ngay!
-Hả???
………..
…….
….
Xuân về cho hoa tình nở.