Nội dung truyện
-Uh, tao còn nhớ những lần bệnh cảm trước mày làm nhiều chuyện kinh dị lắm. Hồi năm tuổi mày đột nhiên mất tích, sau đó ngồi vắt vẻo trên lan can sân thượng siêu thị năm tầng, phải nhờ đội cứu hộ bế xuống. Vụ đó đăng báo ầm ĩ, đến bây giờ tao vẫn thắc mắc mày làm cách nào lên đến tận chỗ đó được? Hồi mười tuổi, nghỉ hè mày về quê tao chơi, hai đứa dầm mưa cho biết mùi đời, rốt cuộc mày bệnh. Mày cứ lảm nhảm mình là anh hùng siêu nhân gì đó, đi lang thang thấy con chó rớt xuống sông, mày nổi máu anh hùng lao xuống cứu. Rốt cuộc chính con chó thức tỉnh bản năng thú vật, bơi vào bờ lôi theo mày đã xỉu từ đời nào. Rồi còn năm…
Tôi xấu hổ nạt ngang:
-Mày im đi, có cần nhớ kỹ thế không hả!?
Kiết liếc tôi bằng ánh mắt xem thường:
-Còn bày đặt đỏ mặt? Tất cả tự mày gây ra thôi. Lần bệnh này mày làm chuyện còn kinh dị gấp mấy lần trước. Chấn động toàn trường luôn. Tao thiệt phục mày!
Tôi bực bội nhưng không cãi lại được câu nào, đành chuyển hướng câu chuyện: