Summary
Với tâm trí vẫn còn chếnh choáng, tôi từ từ vẽ lên những hình ảnh mơ hồ. Một ai đó ngồi đối diện tôi, vừa đàn vừa khe khẽ hát, khuôn mặt mờ ảo nhạt nhòa, như thể có nhiều khuôn mặt lồng vào nhau cùng lúc. Duy có đôi mắt đầy ngọt ngào và đắm say đang chăm chú nhìn vào tôi là sáng rực lên trong bóng tối. Giây phút đó, tôi cảm nhận sâu sắc rằng bài hát ấy là vì tôi, chỉ cho mình tôi. Suy nghĩ như thế khiến tôi cảm động đến muốn rơi nước mắt…
Tiếng guitar và tiếng hát bỗng kết thúc cùng một lúc, đột ngột hất không gian vào im lặng. Có cái gì đó giống như là hẫng hụt và xót xa nhói lên…
Tôi mở mắt, ngơ ngác khi thấy Vĩ ngồi cạnh giường, tay vẫn ôm guitar. Cậu mỉm cười với tôi, nói nhẹ nhàng:
“Chúc mừng sinh nhật.”