Giang hồ bá giả, Hồ thiên linh kì - Chương 20
Chương 20 : Quyết chiến 2
Sáng sớm, khi mặt trời vẫn còn lấp lửng nơi chân mây, khắp doanh trại đã xôn xao, ánh lửa bập bùng khắp nơi. Khi mặt trời vừa lên, quân sĩ đã chuẩn bị xong, khiên giáp chỉnh tề. Cả bên quân Khiết Đan cũng vậy. Đây là cuộc quyết chiến của hai đại quân.
Cuối cùng thì chiến phong cũng bắt đầu thổi. Tiếng trống trận từ phía Khiết Đan vang lên. Quân và ngựa di chuyển theo đội hình vô cùng vững chắc. Đầu tiên là kị binh, rồi chiến xa, cuối cùng là bộ binh. Quân Khiết Đan tiến lên một cách mạnh mẽ.
Trong khi đó, phía Hoa Vương Triều thì ngược lại. Nghênh chiến với Khiết đan chỉ là một đội kị binh yếu ớt. Đây chính là chiến thuật của Khánh Nhã, là miếng mồi dụ Khiết đan vào sâu hơn nữa.
Đội kị quân của vương triều nhanh chóng bị Khiết Đan đánh tan, tháo chạy về phía sau. Quân Khiết Đan đuổi theo sát gót. Đột nhiên, đội kị binh biến mất. Cùng lúc đó, quân Khiết Đan bị trúng bẫy, tử thương vô số. Những truy binh còn lại vừa định mở đường máu rút lui thì lại bị trúng bẫy. Khiết Đan thấy vậy liền ra hiệu lui binh, tìm cách công phá, nhưng đã quá muộn.
Khi quân của Khiết Đan tiến sâu vào bê trong, quân của Hoa Vương Triều liền xuất hiện từ hai bên, xiết chặt vòng vây. Cùng lúc đó, Thánh Đế Quân Kì được dựng cao, phấp phới trong gió. Quân Khiết Đan đã hoang mang lại càng thêm hoang mang, đội hình hoàn toàn bị phá vỡ như Khánh Nhã đã dự đoán.
-Đồ bịp bợm.
Vua Khiết Đan đang ở chỉ quân sở cũng kinh ngạc nghiến răng. Tướng soái cũng sững người, không nói được gì.
Khánh Nhã, đang ở bản trận của cấm quâ,n đưa tay lên rồi lại hạ xuống.
-Tiến quân!
Tiếng hò reo vang lên từ bốn phía. Từng lớ, từng lớp quân dâng lên, bao vây bốn phía. Cờ Khiết Đan bị dày dưới vó ngựa của Hoa Vương triều. Một nhóm kị binh sống chết mở đường máu, tháo chạy về phía bản trận.
Lúc đó, cờ Đột Huyết bất ngờ xuất hiện, chặn đường tháo chạy của tàn binh. Người dẫn đầu là Lương Nhan, cưỡi hân huyết mã, phóng đại, liên tiếp xạ tiễn. Quân Khiết Đan lại tử thương nhiều hơn.
-Đuổi theo tên Đột Huyết.
Mệnh lệnh được truyền ra, quân Khiết Đan liền đuổi theo Lương Nhan cùng các bộ hạ. Đội hình lại càng thêm rối loạn.
Dù vậy, vua Khiết Đan vẫn không truyền lệnh lui binh. Tiền quân bị rối loạn đã ảnh hưởng nhiều đến trung quân và hậu quân. Số binh sĩ tháo chạy ngày càng tăng.
Khánh Nhã hạ lệnh cho cấm quân đang bảo vệ Thánh Đế Quân Kì và bản chinh tiến lên. Chiến sa của Khánh Nhã bắt đầu di chuyển. Thấy vậy, Lương Nhan, liền quay ngựa lại, đi bên cạnh bảo vệ cho Khánh Nhã.
Ngồi trên chiến sa, Khánh Nhã nhíu mày quan sát chiến cục, khi Lương Nhan đến bên cạnh cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi lại đưa mắt ra chiến trường.
Quân Khiết Đan bị bao vay khắp phía, đội hình rối loạn nhưng để tiêu diệt hết là chuyện không dễ dàng. Tuy quân lính bỏ chạy, khắp nơi đều hỗn loạn nhưng vẫn không hoàn hoàn bị phá vỡ. Điều này là do vua Khiết Đan vẫn còn ngồi vững ở chỉ huy sở, xung quanh được bảo vệ bởi một đội quân tinh nhuệ nhất. Nếu quân của Hoa Vương triều nhất định công phá, chắn chắn sẽ gặp kháng cự dữ dội và bị tổn thất.
-Làm sao bây giờ?
Tiếng lẩm bẩm của Khánh Nhã chỉ có Lương Nhan nghe thấy. Cậu nhìn lại cục diện chiến trường, chợt bật cười. Lương Nhan hiểu điều Khánh Nhã đang nghĩ.
-Bắt vua Khiết Đan.
Tuy bên cạnh vua Khiết Đan có một đội cận vệ tinh nhuệ nhưng do các đội quân di chuyển liên tục đã tạo nên nhiều khoảng trống. Nếu theo đường đó, có thể tiến thẳng đến chỗ Đột Huyết Vương.
Lương Nhan nói xong liền phóng đi
-Đợi đã, Lương Nhan… không thể đi một mình…
Khánh Nhã hốt hoảng, vội lên tiếng ngăn cản nhưng đã quá muộn. Lương Nhan một người một ngựa, băng qua bãi chiến trường hỗn loạn, phóng thẳng lên đỉnh cao nhất của bình nguyên, nơi Đột Huyết Vương đang ở.
Lương Nhan lao đi như một cơn gió. Tất cả những mũi giáo đâm ngang đều bị gạt phăng. Đột nhiên, bạch mã vụt lên, đứng bằng hai chân sau khiến những binh sĩ xung quang đều bị té ngã, rồi vừa chạm đất, lại lao đi như một mũi tên. Mái tóc buông dài, lấp lánh trong ánh mặt trời.
Bạch bào… bạch mã…mái tóc vàng óng mượt mà tung bay theo gió, đúng là một cảnh tượng hiếm thấy.
Khi đến gần bản trận của Khiết Đan, Lương Nhan cảm giác có ai đó đang đến gần bên cạnh, liền quay qua.
-Khánh Nhã! Tại sao ngài đến đây?
-Tại sao…lần đầu trẫm nghe một câu chào hỏi như vầy, tất nhiên là đánh giặc rồi.
-Nhưng ngài là Thánh Đế…
Vì mang trọng thương nên đáng lẽ giờ này phải ngồi yên trong chiến sa, vậy mà lại lao ngựa như bay, khiến cho quân Khiết Đan đều phải nghi ngờ chuyện Thánh Đế bị thương.
-Trẫm sẽ dùng một đấm kết thúc cuộc chiến.
Khánh Nhã vừa nói, vừa cười với Lương Nhan như thách thức xem ai sẽ bắt được Khiết Đan Vương.
Nghe vậy, Lương Nhan thúc ngựa nhanh hơn như muốn nói : “còn lâu ta mới thua”, trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt. Cậu hiểu vì mình đã một thân lao đi nên Khánh Nhã mới đuổi theo, vốn định bảo vệ nhưng cuối cùng lại được bảo vệ. Lương Nhan không có ý làm chuyện nguy hiểm nhưng nhìn từ bên ngoài, việc lao thẳng đến bản trận của Khiết Đan cũng như tự sát.
Nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Lương Nhan muốn tự tay bắt sống vua Khiết Đan nên nắm chặt dây cương, cúi người sát lưng ngựa, để tăng tốc độ, thoáng chốc đã bỏ xa Khánh Nhã. Lương Nhan lợi dụng khoảng trống bên cạnh, lao vào, tiến đến trước mặt Khiết Đan Vương mà không có gì ngăn cản.
Cận vệ bảo vệ vua vô cùng kinh ngạc khi thấy Lương Nhan, lập tức ngăn cản.
-Ngươi từ đâu chui ra!!!
Hành động bọn chúng rất nhanh nhưng Lương Nhan còn nhanh hơn gấp bội. Khi vừa đến trước gần, Lương Nhan liền quất mạnh roi da về phía vua Khiết Đan đang định bỏ chạy. Chiếc roi vút trong không khí, vươn dài, quấn chặt lấy cổ vua Khiết Đan.
-Hự…
Chiếc cổ bị thít chặc, vua Khiết Đan chỉ kịp phát ra một tiếng rên rồi ngã nhào xuống. Lương Nhan liền giật mạnh chiếc roi da, rồi phi ngựa quay về. Vua Khiết Đan hai tay nắm chặt dây roi, bị kéo lê đi.
-Tên Đột Huyết
Những binh sĩ đang đứng đó liền đuổi theo Lương Nhan, nhưng Khánh Nhã đã xuất hiện, theo sau là cận vệ binh, đánh chặn bọn chúng.
Khiết Đan vương bị bắt, bản trận trở nên vô cùng hỗn loạn, binh lính nhốn nháo, hốt hoảng bỏ chạy. Những binh sĩ đang chiến đấu thấy thế, cũng vứt bỏ vũ khí mà tìm đường chạy. Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc.