Dượng Tuấn - CHƯƠNG 6
Sau buổi tối dưới ánh trăng rằm, không khí giữa Tâm và dượng Tuấn dần thay đổi. Lời nói của dượng Tuấn, nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa, như một lằn ranh vô hình: “Dượng luôn coi con như con trai, thương con như người thân.” Câu nói ấy ám ảnh Tâm, khiến cậu tự nhủ phải kiềm chế những rung động trong lòng.
Những ngày sau, Tâm không còn để ánh mắt lặng lẽ lướt qua thân hình rắn rỏi của dượng mỗi khi dượng làm việc ngoài sân, không còn tìm cớ để ở lại lâu hơn với lý do giúp Tí học bài hay chơi cùng Na.
Cậu cố gắng giữ khoảng cách, chỉ đến nhà dì Chín khi cần thiết, tập trung vào những việc vặt hoặc trò chuyện với dì, tránh những khoảnh khắc riêng tư với dượng. Dẫu vậy, sâu thẳm trong tâm hồn, tình cảm cậu dành cho dượng vẫn âm ỉ, như ngọn lửa nhỏ bị che khuất nhưng không bao giờ tắt hẳn.
Dượng Tuấn, với sự nhạy bén của một người đàn ông từng trải qua bao thăng trầm, sớm nhận ra sự khác biệt ấy. Ban đầu, dượng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng quyết định giữ khoảng cách của mình đã giúp Tâm hiểu ra và bảo vệ mối quan hệ gia đình. Nhưng rồi, từng ngày trôi qua, dượng bắt đầu cảm thấy một khoảng trống kỳ lạ. Những lần Tâm đến nhà, cậu không còn nở nụ cười rạng rỡ hay nhìn dượng bằng ánh mắt trong veo như trước.
Sự im lặng thay thế những câu chuyện bâng quơ, những tiếng cười giòn tan dưới bóng cây xoài giờ chỉ còn là ký ức. Dượng thường ngồi một mình dưới gốc cây, tay cầm điếu thuốc, mắt lặng lẽ dõi theo bóng dáng Tâm từ xa. Lòng dượng bỗng dâng lên một nỗi buồn khó tả, xen lẫn chút hụt hẫng. Dượng tự hỏi, liệu mình đã vô tình làm tổn thương cậu bé mà dượng luôn xem như con, hay thậm chí, sâu thẳm hơn, là một cảm xúc mà dượng không dám thừa nhận?
Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa hai người trở nên gượng gạo nhưng vẫn giữ được vẻ bề ngoài hòa nhã. Tâm vẫn lễ phép chào hỏi, nhưng sự thân mật tự nhiên ngày nào đã phai nhạt. Dượng Tuấn cố gắng giữ vẻ mặt vui vẻ, đôi khi rủ Tâm cùng làm việc vặt trong vườn hay sửa đồ, nhưng cậu chỉ đáp lại bằng những cái gật đầu ngắn gọn, rồi lặng lẽ làm việc. Dượng nhận ra điều đó, và trong lòng, một phần nào đó bắt đầu nhớ những ngày tháng cũ – những buổi chiều cùng Tâm hái ổi, những đêm trăng rằm trò chuyện dưới hiên. Dượng tự nhủ phải giữ vững lập trường, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tâm cúi đầu lặng lẽ, dượng lại cảm thấy một chút xót xa khó gọi thành tên.
Một buổi tối cuối tuần, dì Chín quyết định đưa Tí và Na về quê thăm ông bà nội. Dượng Tuấn không đi cùng vì bận phụ hồ cho một gia đình trong làng khánh thành ngôi nhà mới công trình mà dượng đã dành hàng tháng trời để hoàn thiện. Tối hôm đó, sau khi công việc kết thúc, gia chủ tổ chức bữa tiệc nhỏ để cảm ơn mọi người. Dượng Tuấn, vốn không phải người sành rượu bia, nhưng vì không khí vui vẻ và sự nhiệt tình của chủ nhà, dượng đã uống khá nhiều. Men bia làm đầu óc dượng quay cuồng, cơ thể nóng ran, nhưng trong cơn say, hình ảnh Tâm lại hiện lên rõ mồn một – ánh mắt trong trẻo, nụ cười rụt rè, và làn da trắng trẻo mà dượng từng vô tình ngắm nhìn khi hai người cùng tắm biển.
Đến khoảng 11 giờ đêm, khi làng Hòa Xuân chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và gió nhẹ lùa qua lũy tre, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên ở nhà Tâm. Mẹ Tâm, chị Hiền, giật mình tỉnh giấc, vội khoác chiếc áo mỏng ra mở cửa. Bên ngoài là chú Long, gương mặt lo lắng hiện rõ dưới ánh đèn đường mờ ảo. “Chị Hiền ơi, thằng Tuấn nó say quá, té lăn ra ngoài đường kia. Tôi dìu nó về được một đoạn, nhưng nặng quá, chị gọi thằng Tâm ra phụ tôi với!” Chị Hiền hoảng hốt, vội quay vào gọi Tâm. “Tâm! Dậy đi con, dượng con gặp chuyện rồi!” Tâm, đang chìm trong giấc ngủ, nghe tiếng mẹ, lập tức bật dậy, tim đập thình thịch khi nghe tên dượng.
Tâm chạy ra ngoài, thấy dượng Tuấn ngồi bệt dưới đất; đầu cúi gằm, toàn thân nồng nặc mùi bia hòa lẫn mồ hôi. Chú Long đỡ một bên, Tâm vội chạy đến, đỡ lấy vai dượng. Khi tay cậu chạm vào cánh tay dượng, một cảm giác quen thuộc trỗi dậy – làn da rám nắng, ấm nóng, và mùi đàn ông đậm đặc từ cơ thể dượng khiến cậu nứng nhẹ.
Khiến cặc cậu cương lên trong quần short, nước nhờn chậm rãi rỉ ra, thấm ướt lớp vải mỏng, nhưng Tâm cố gắng giữ bình tĩnh, dìu dượng về nhà cùng chú Long. Mẹ Tâm dặn dò từ cửa: “Tâm, con ở lại đó tối nay, coi chừng dượng, đừng để dượng làm sao, mẹ lo lắm!” Tâm gật đầu, giọng khẽ: “Dạ, con biết rồi mẹ.”
Sau khi dìu dượng Tuấn về đến nhà dì Chín, chú Long chào tạm biệt và quay về.
Căn nhà giờ chỉ còn Tâm và dượng, không gian tĩnh lặng đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của dượng xen lẫn tiếng tim mình đập thình thịch. Tâm dìu dượng vào phòng ngủ, đặt dượng nằm xuống chiếc giường quen thuộc của vợ chồng dượng. Dượng Tuấn, trong cơn say, lẩm bẩm vài tiếng rời rạc, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đỏ ửng vì men bia. Tâm nhìn dượng, lòng trộn lẫn lo lắng và những cảm xúc mà cậu đã cố gắng chôn vùi bấy lâu.
Cậu lấy một chậu nước ẩm và chiếc khăn sạch, ngồi xuống bên giường, bắt đầu lau người cho dượng như mẹ dặn. Tâm cẩn thận cởi từng nút áo sơ mi cũ của dượng, để lộ lồng ngực săn chắc, đỏ ửng vì men, những đường cơ bắp nổi lên rõ ràng dưới ánh đèn vàng nhạt. Từng giọt mồ hôi lăn dài từ cổ xuống ngực, rơi xuống drap giường, tỏa ra mùi đàn ông nồng nặc. Tâm cảm thấy cặc mình cương cứng hơn, nước nhờn rỉ ra, khao khát muốn áp mặt vào lồng ngực dượng, liếm lấy từng giọt mồ hôi ấy. Nhưng cậu nhớ lại lời dượng từng nói, lắc đầu, tự nhủ đây chỉ là nhiệm vụ, không được để cảm xúc lấn át.
Tâm tiếp tục lau người, từng động tác nhẹ nhàng, cẩn thận. Khi cậu cởi chiếc quần dài của dượng ra, mùi đàn ông từ cơ thể dượng trở nên đậm đặc hơn – mùi mồ hôi, mùi bia, và một chút hương vị đặc trưng của dượng làm Tâm không thể kiềm chế. Cặc cậu cương cứng trong quần, đầu khấc ướt át nước nhờn, cảm giác nứng trỗi dậy mãnh liệt. Cậu nhìn xuống đũng quần lót của dượng, khao khát muốn áp mặt vào đó, hít hà mùi hương, thậm chí muốn bú cặc dượng, nhưng cậu cắn răng, đứng dậy mang đống quần áo ra ngoài giặt, cố gắng xua tan ham muốn.
Nhưng ngay lúc đó, dượng Tuấn, trong cơn mơ màng, bất ngờ vươn tay, nằm chặt cổ tay Tâm, kéo mạnh cậu lại. Tâm mất thăng bằng, ngã nhào lên người dượng, ngực cậu áp sát vào lồng ngực trần của dượng. Dượng ôm chặt lấy Tâm, đôi tay rắn chắc siết lấy cậu, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Tâm. Trong cơn say, dượng lẩm bẩm: “Tâm… Tâm ơi…” Tâm giật mình, tim đập loạn, cố đẩy dượng ra, giọng run run: “Dượng… dượng tỉnh lại đi, con là Tâm đây…”
Dượng Tuấn, đôi mắt vẫn nhằm, giọng mơ hồ nhưng đầy cảm xúc: “Sao thế… chẳng phải em thích anh sao… giờ lại đẩy anh ra thế…” Tâm sững người, không tin vào tai mình.
Cậu giả vờ hỏi lại, giọng lạc đi: “Dượng… dượng còn tỉnh táo không đó?” Dượng mở mắt một chút, ánh nhìn mờ mịt nhưng chân thành: “Có chứ… anh biết em là Tâm mà… Em thích anh, đúng không? Anh biết em có tình cảm với anh… Lần trước anh nói ra câu đó, làm em buồn… Nhưng anh là người đã có vợ con, lại là dượng của em… Anh phải kiềm chế bản thân… Nhưng hôm nay… không có ai cả… chỉ có anh với em… Anh muốn nói cho em nghe…”
Tâm nằm im trong vòng tay dượng, hơi thở gấp gáp, lòng tràn ngập cảm xúc. Dượng tiếp tục, giọng trầm trầm, xen lẫn men say: “Từ ngày anh với em đi tắm biển… Anh thấy em cởi áo, làn da trắng trẻo, mịn màng… Anh đã ngưỡng mộ em từ lúc đó… Nhưng anh không dám nói ra… Sau khi anh nói lời đó với em, em tránh mặt anh, không nói chuyện với anh nhiều như trước… Anh buồn lắm, Tâm ơi… Anh nhớ em, nhớ những lúc bên em…”
Trong căn phòng ngủ nhỏ của vợ chồng dì Chín, không gian tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng thở gấp gáp của Tâm và dượng Tuấn hòa quyện với nhau. Ánh đèn vàng nhạt treo trên tường hắt xuống những vệt sáng mờ ảo trên tường hắt xuống những vệt sáng mờ ảo, chiếu lên cơ thể rám nắng của dượng và làn da trắng trẻo của Tâm, tạo nên một bức tranh vừa gần gũi vừa đầy cám dỗ. Dượng Tuấn, trong cơn say men bia, không còn giữ được sự kiềm chế mà dượng đã cố gắng duy trì bấy lâu. Những lời bộc bạch chân thành vừa thốt ra từ miệng dượng – về cảm xúc dượng dành cho Tâm, về nỗi nhớ nhung khi Tâm tránh mặt đã đánh thức mọi cảm xúc bị kìm nén trong lòng cả hai.
Tâm, dù biết điều này là sai trái, cũng không thể cưỡng lại khao khát mãnh liệt trong lòng, để mặc bản thân chìm vào vòng tay dượng.
Dượng Tuấn quay sang, ánh mắt mờ mịt bởi men say nhưng vẫn lấp lánh một ngọn lửa dục vọng không thể che giấu.
Dượng đặt lên môi Tâm một nụ hôn sâu, mạnh mẽ, đôi môi thô ráp nhưng nóng bỏng của dượng áp chặt vào môi cậu, mang theo vị đắng của bia và một chút mặn của mồ hôi. Tâm rùng mình, cảm giác như có một luồng điện chạy qua trong cơ thể, làm cả người cậu nóng ran, nước nhờn từ cặc bắt đầu rỉ ra. Dượng dần đưa lưỡi vào, lưỡi dượng mạnh mẽ nhưng không thô bạo, quấn lấy lưỡi Tâm, từng nhịp chuyển động chậm rãi mà đầy kích thích. Tâm cảm nhận được hơi thở gấp gáp của dượng, vị men bia hòa quyện với vị ngọt tự nhiên của lưỡi dượng, làm cậu nứng hơn, đầu óc quay cuồng trong khoái cảm. Cậu rên lên khe khẽ: “Dượng… con…” Nhưng dượng ngắt lời, giọng khàn khàn, đầy dục vọng: “Gọi anh đi, Tâm… Hôm nay không phải dượng cháu… chỉ là anh và em thôi…”
Tâm rùng mình, gật đầu, để dượng tiếp tục hôn. Lưỡi dượng luồn sâu hơn, khám phá từng ngóc ngách trong miệng cậu, quấn lấy lưỡi Tâm, mút nhẹ, rồi lại đẩy mạnh, như muốn nuốt trọn cậu vào. Tâm đáp lại, lưỡi cậu cũng chuyển động, quấn lấy lưỡi dượng, hai người hòa quyện trong một nụ hôn ướt át, kéo dài, tiếng chụt chụt nhỏ vang lên trong không gian tĩnh lặng. Dượng đưa tay lên, vuốt nhẹ lên gáy Tâm, tay còn lại luồn xuống, lướt trên đùi cậu qua lớp quần short mỏng. Bàn tay thô ráp của dượng, đầy những vết chai sần do làm việc nặng, lướt trên làn da mịn màng của Tâm, để lại những cảm giác nóng bỏng. Dượng thì thầm giữa nụ hôn: “Da em mịn quá, Tâm… Làm anh thèm nhỏ dãi…”
Tâm rên lên, giọng run run: “Dượng… con nứng quá…” Dượng cười khẽ, ánh mắt rực lửa: “Anh cũng nứng lắm, em… Để anh xem cặc em thế nào.” Dượng ngồi dậy, kéo Tâm nằm ngửa ra giường, rồi cẩn thận cởi bỏ từng lớp quần áo của cậu. Đầu tiên là chiếc áo thun mỏng Tâm đang mặc, dượng kéo qua đầu cậu, để lộ lồng ngực trắng trẻo, phẳng lì, với hai núm vú hồng hào nhỏ xíu. Dượng nhìn Tâm, ánh mắt đầy thèm khát: “Em đẹp quá, Tâm… Anh không chịu nổi nữa…” Dượng cúi xuống, hôn lên cổ Tâm, từng nụ hôn nóng bỏng, rồi di chuyển xuống ngực, ngậm lấy một bên núm vú, bú mạnh.
Tâm rên lên, cơ thể run rẩy vì khoái cảm: “Dượng… sướng quá… Liếm mạnh hơn đi…” Dượng mỉm cười, lưỡi dượng quấn quanh núm vú Tâm, liếm từng vòng nhỏ, rồi mút mạnh hơn, làm núm vú cậu cứng lên, ửng hồng. Dượng thì thầm: “Núm vú em ngon quá… Anh muốn bú mãi…” Dượng chuyển sang bên còn lại, tiếp tục liếm, mút, tay dượng đồng thời lùa xuống, cởi bỏ chiếc quần short của Tâm, để lộ chiếc quần lót trắng bên trong, nơi cặc Tâm đang cương cứng, đầu khấc ướt át nước nhờn, tạo thành một vệt ướt rõ rệt trên vải.
Dượng nhìn xuống, giọng trầm đầy kích thích: “Cặc em cương cứng rồi kìa… Nước nhờn chảy nhiều quá, Tâm… Em nứng lắm hả?” Tâm đỏ mặt, giọng run run: “Dạ… tại dượng… Con nứng từ lúc dượng hôn con…” Dượng cười lớn, kéo luôn chiếc quần lót của Tâm xuống, để lộ cặc cậu – không quá to, nhưng cương cứng, đầu khấc hồng hào, ướt át, nước nhờn chảy thành giọt, long lanh dưới ánh đèn. Dượng vuốt nhẹ lên cặc Tâm, cảm nhận độ cứng và sự mềm mại của làn da cậu, giọng dượng khàn khàn: “Cặc em đẹp quá… Anh muốn bú nó…”
Dượng cúi xuống, ngậm lấy cặc Tâm vào miệng, mút mạnh, lưỡi dượng quấn quanh đầu khấc, liếm lấy từng giọt nước nhờn. Tâm rên lên, tay bấu chặt vào drap giường, khoái cảm dâng trào: “Dượng… con sướng quá… Mút mạnh hơn đi…” Dượng nghe lời, mút sâu hơn, lưỡi dượng liếm dọc thân cặc Tâm, rồi quay lại đầu khấc, mút mạnh, tạo ra những tiếng chụt chụt đầy kích thích. Dượng ngẩng lên, nhìn Tâm, giọng trầm: “Em ngon quá, Tâm… Anh muốn em bú lại anh… Được không?”
Tâm gật đầu, mắt lấp lánh ham muốn. Dượng nằm ngửa ra giường, cởi bỏ chiếc quần lót của mình, để lộ cặc dượng – to, dài, cương cứng, đầu khấc ướt át nước nhờn, lông mu mu rậm rạp càng làm tăng vẻ nam tính. Tâm nhìn cặc dượng, nuốt nước bọt, cảm giác nứng trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Cậu cúi xuống, ngậm lấy cặc dượng vào miệng, mút mạnh, lưỡi quấn quanh đầu khấc, hít hà mùi đàn ông nồng nặc từ dượng. Dượng rên lên, tay bấu vào tóc Tâm: “Tâm… em bú ngon quá… Mút sâu hơn đi… Anh sướng lắm…”
Tâm nghe lời, nuốt sâu cặc dượng, lưỡi liếm dọc thân cặc, từ đầu khấc xuống gốc, rồi quay lại, mút mạnh hơn. Dượng thở hổn hển, giọng khàn khàn: “Ôi… em giỏi quá… Liếm thêm hai hòn dái anh đi, Tâm…” Tâm gật đầu, cúi xuống thấp hơn, liếm lấy hai hòn dái của dượng, ngậm từng hòn vào miệng, mút nhẹ, lưỡi quấn quanh, làm dượng rên lớn hơn: “Sướng… Tâm… em làm anh sướng quá… Anh sắp ra rồi…” Nhưng dượng không muốn kết thúc sớm, dượng kéo Tâm lên, hôn cậu lần nữa, lưỡi dượng quấn lấy lưỡi Tâm, giọng thì thầm: “Anh muốn chịch em, Tâm… Nhưng trước đó, anh muốn liếm đít em đã…”
Dượng lật Tâm nằm sấp, nâng đít cậu lên, ngắm nhìn khe đít tròn trịa, trắng trẻo, không một sợi lông. Dượng thì thầm: “Đít em đẹp quá, Tâm… Trắng trẻo, tròn trịa… Anh thèm quá…” Dượng cúi xuống, áp mặt vào khe đít Tâm, lưỡi dượng liếm quanh lỗ đít cậu, từng nhịp chậm rãi nhưng đầy kích thích.
Tâm rên lên, cơ thể run rẩy: “Dượng… con sướng… Liếm sâu hơn đi…” Dượng mỉm cười, luồn lưỡi vào sâu hơn, liếm lấy lỗ đít Tâm, làm cậu cong người lên vì khoái cảm, cặc cậu giật giật, nước nhờn chảy thành dòng: “Dượng… con không chịu nổi nữa… Chịch con đi…”
Dượng cười, giọng trầm: “Được thôi, em… Anh sẽ chịch em thật sướng.” Dượng nhổ nước bọt lên tay, bôi lên cặc mình, rồi từ từ đút vào lỗ đít Tâm. Tâm rên lên, vừa đau vừa sướng: “Dượng… chậm thôi… con đau…” Dượng khẽ nhấp, giọng dịu dàng: “Chịu một chút, Tâm… Anh sẽ làm em sướng hơn…” Từng nhịp chậm rãi, rồi nhanh dần, tiếng da thịt va chạm vang lên trong căn phòng. Dượng rên: “Đít em bót quá… Anh chịch sướng lắm…” Tâm đáp lại: “Dượng… mạnh hơn đi… Con muốn cảm nhận hết…”
Dượng nhấp mạnh hơn, tay giữ chặt hông Tâm, từng cú thúc sâu làm Tâm rên lớn: “Dượng… con sắp ra… Sướng quá…” Cặc Tâm giật giật, bắn tinh trùng lên drap giường, dòng trắng đục chảy ra, cơ thể run rẩy. Dượng cảm nhận lỗ đít Tâm siết chặt, rên lên: “Tâm… anh cũng ra… Anh bắn vào trong em nhé…” Dượng bắn tinh trùng vào sâu trong đít Tâm, dòng nóng hổi làm Tâm rùng mình, cảm giác ấm áp lan tỏa.
Hai người nằm xuống, thở hổn hển, cơ thể ướt át mồ hôi và tinh trùng. Dượng ôm Tâm, hôn lên trán: “Anh không hối hận, Tâm… Anh thích em…” Tâm thì thầm: “Con cũng vậy, dượng…”