Đông Xuân Ca - Chương 2
Season 2: Ngày thứ nhất
Đập vào đôi mắt mơ màng của Yunho là trần nhà cao trong suốt, thấy rõ bầu trời một màu trắng nhức mắt. Nhưng rõ ràng trong hội nghị chư thần, chính chàng đề nghị bầu trời màu xanh là hợp nhất và tất cả đều đồng ý. Yunho ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, khung cảnh xa lạ, lạnh lẽo, khác hẳn căn phòng tràn ngập ánh nắng thơm mùi hoa quen thuộc chàng đã sống mấy trăm năm. Sau một hồi gãi đầu, xoa cằm, gõ trán, Yunho mới nhớ ra mình hiện tại đang ở trong cung điện băng. Yunho bước xuống giường, cơ thể hơi chao đảo, đầu óc lâng lâng. Yunho lắc mạnh đầu xua tan cảm giác yếu ớt chợt xuất hiện, tiến bước ra đại sảnh.
Winter theo lễ nghi đãi khách cùng Yunho ngồi chung một bàn dùng bữa sáng, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của chàng thì hỏi. “Hoàng tử không thoải mái?”
Yunho ngẩn người, không nghĩ nhận được một câu nói ngữ điệu tuy lạnh lùng nhưng mang ý tứ quan tâm rõ ràng từ Winter, thần mùa Đông. Chàng cười tươi, cao hứng trả lời.
“Không có gì, tại tôi chịu lạnh kém, không lâu sẽ quen!”
Winter không nói gì thêm, đôi mắt đen nhìn chăm chú Yunho như muốn xuyên thấu linh hồn chàng. Đối mặt với đôi mắt đầy hấp lực làm người ta khó thở, tim Yunho bỗng chốc đập nhanh hơn, cảm giác thân người dần nóng lên, chàng vội cúi đầu vờ chăm chú ăn. Đợi thân thể trở lại trạng thái bình thường Yunho mới dám ngẩng đầu lên, tuy chàng không nhìn thẳng mặt Winter mà hướng đến cái cổ thon gầy. Cổ của Winter không giống như Yunho thường thấy ở những người khác. Nó không như phụ nữ nhỏ nhắn một bàn tay có thể nắm trọn, càng không giống nam nhân quá thô. Nó đẹp đầy mị lực khiến người ta không thể dời mắt.
Winter thấy Yunho nhìn mình thần trí si ngốc, cau mày lên tiếng.
“Hoàng tử Spring?”
Yunho phục hồi tinh thần, ho khan vài tiếng ngượng ngùng nói.
“Có thể đừng gọi tôi là hoàng tử Spring được không?”
“Muốn tôi gọi ngài là gì, hoàng tử?” Winter cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng như biểu hiện sẽ không đồng ý yêu cầu của Yunho.
Yunho vui vẻ nói, hoàn toàn không cảm nhận ngữ khí lạnh băng của Winter.
“Là Yunho!”
Winter chấn động, đó là tên của hoàng tử Spring. Thốt ra cái tên cho kẻ khác biết, chính là tin tưởng giao linh hồn vào tầm tay người đó. Con người bình thường sẽ không tùy tiện nói ra tên thật, càng huống chi thần linh cao quý. Cái tên thật còn quý báu hơn bất cứ thứ gì trên thế gian, nó tượng trưng cho tín nhiệm, trung thành và…tình yêu. Winter khi nghe đến hai chữ ‘Yunho’ trái tim băng bỗng rung lên nhịp đập.
“Có thể gọi tên tôi được không?” Yunho ngữ khí gần như là khẩn cầu. Nếu Winter chịu gọi tên chàng, điều đó chứng minh cả hai sẽ tiến bước quan hệ thân mật hơn, như Yoochun, Junsu, Changmin.
Tiếng nói của Yunho đánh thức Winter khỏi trạng thái ngây ngốc, người cố giữ giọng bình thản.
“Điều đó không thể.”
“Cái gì không thể? Cách nói chuyện thật giống y chang tên nhóc kia, lúc nào cũng lôi ra quy củ quy tắc!” Yunho giận dỗi bĩu môi, động tác đơn thuần làm trái tim ai đó đập trật nhịp. Yunho chợt nhếch môi cười, không phải nụ cười tươi như xuân mà là gian tà vô cùng.
Winter dĩ nhiên cũng cảm nhận có gì kỳ quái, cảnh giác hỏi. “Cười cái gì?”
“Cũng không có gì, chẳng qua là…” Yunho cố ý ngân dài giọng, mắt nheo lại ý cười càng thâm. “Tôi đã nói tên thật, vậy đổi lại cũng cho tôi biết tên của ngài chứ?”
“Tên ta là Winter.” Người thản nhiên đáp.
“Không phải danh xưng, tên thật kìa!” Yunho phản đối.
“Tên gọi chẳng qua chỉ nêu lên một vật, có gì quan trọng?”
“Nhưng tôi muốn biết!” Yunho ngoan cố cãi.
“Việc này nói tiếp lãng phí thời gian. Ta có việc phải làm, hoàng tử nếu nhàm chán cứ tùy tiện đi dạo.” Winter đứng dậy, chẳng bao lâu sau đã khuất bóng, bỏ lại một người cố chấp gào.
“Tôi nhất định sẽ biết tên ngài!!!”
Dĩ nhiên Winter dù đi xa vẫn có thể nghe thấy thanh âm của Yunho, cánh môi hơi nhếch lên dường như là một nụ cười nhẹ.
TV……………………TV
Yunho đi dạo một vòng tòa lâu đài. Kết luận của chàng là: không có gì đáng xem, tiếng chân bước nhẹ nhàng cũng đủ vang xa trong không gian thinh lặng. Yunho ngồi xuống bậc thềm, mắt nhìn khu vườn trống trải trước mặt, thở dài lẩm bẩm.
“Chán chết đi được. Nếu là mình thì đã buồn chết rồi, thật khâm phục Winter có thể sống ở đây lâu như vậy.”
Winter để lại Yunho một mình không yên tâm nên đi tìm, phát hiện chàng ngồi trên bậc thềm, phóng mắt nhìn vào hư không. Người nhẹ nhàng đi tới.
“Hoàng tử.”
Yunho giật mình nhảy dựng lên, nhìn thấy người đến là ai thì chàng ngồi lại chỗ cũ, không quên trách móc.
“Hù chết người ta! Lần sau làm ơn đi có tiếng động một chút, thêm vài lần như vậy có đứng tim mà chết!”
Winter thấy Yunho biểu tình từ sợ hãi đến mức chảy mồ hôi, mặt xanh trắng chuyển qua màu hồng nhợt, đôi mắt linh động đảo quanh còn lên tiếng chống chế, như sợ bị người nghĩ chàng là đồ nhát gan. Winter tuy không cười nhưng đôi mắt vốn vô tình giờ đây mang tia ôn nhu nhìn Yunho.
Mà Yunho bởi vì ánh mắt ôn nhu đó khiến máu như đông cứng, cả người run lên, chân sắp nhuyễn trụ không vững.
“Hoàng tử đang nhìn cái gì?”
Âm thanh lạnh lùng chấn tỉnh thần trí Yunho. Tia mắt ôn nhu đã hoàn toàn biến mất, khôi phục vẻ bình lặng vô cảm. Yunho không giấu được thất vọng, nếu chàng có thể nhìn lại lần nữa ánh mắt hiền hòa kia, trả giá cái gì chàng cũng bằng lòng, thậm chí là…sinh mệnh chính chàng.
Yunho rùng mình, không tin nổi suy nghĩ vừa thoáng qua. Chàng là hoàng tử Spring nắm giữ mùa Xuân, có thể nào không cần sinh mạng chỉ đôi lấy một ánh mắt? Không. Dù là trong suy nghĩ chàng không được phép có loại ý tưởng này!
“Hoàng tử, làm sao vậy?”
Siết chặt nắm tay ướt đẫm mồ hôi dù thời tiết giá rét, Yunho gượng cười nói.
“Không…không có gì.”
Winter dĩ nhiên không tin nhưng cũng không truy hỏi. Hai người im lặng một lúc lâu, Yunho phá vỡ trầm mặc bằng giọng nói hào hứng hơi giả tạo.
“Tôi đi tham quan cả lâu đài chỉ thấy băng và băng, tuyết và tuyết, thật nhàm chán. Khu vườn rộng rãi như thế nhưng trông hoang phế đáng thương. Tôi nghĩ nếu trồng nhiều cây và hoa sẽ khiến cảnh sắc nơi đây tươi sáng hơn. Tôi có thể giúp mầm non sớm tăng trưởng!”
“Không được.”
“Tại sao?” Yunho bất mãn trước ý tưởng hay ho bị từ chối thẳng.
“Vì hoa không thể sống trong tuyết.” Winter đáp đơn giản.
Yunho dĩ nhiên hiểu điều này. Hoa vốn mong manh, mầm non lại càng yếu ớt, nếu không có đất ấm áp và để tâm sức chăm sóc thì chúng không thể đâm chồi nảy lộc. Phương bắc quanh năm rét buốt, muốn hoa nở tại vùng đất khắc nghiệt này là chuyện không tưởng. Nhưng Yunho phi thường muốn hoa nở rộ nơi đây, muốn muôn ngàn sắc hoa tràn ngập khắp không gian trắng xóa hư vô này. Yunho xoay đầu nhìn Winter. Tuy người đứng bên chàng, nhưng mái tóc trắng, làn da trắng, quần áo cũng một màu trắng như tan vào tuyết. Yunho có cảm tưởng chỉ một khắc chớp mắt, có thể người sẽ biến mất không lưu lại chút dấu vết. Cho nên Yunho rất muốn hoa nở thật nhiều, để màu trắng không còn đơn độc, chàng sẽ không phải lo lắng tìm không thấy Winter giữa màu trắng nhức mắt. Yunho không hiểu nổi cảm giác kỳ lạ này là gì, chàng như lạc vào sương mù không tìm thấy lối ra, chỉ nghe mơ hồ giọng nói khẳng định từ cổ họng chàng phát ra.
“Nhất định có một ngày nơi đây sẽ thành cánh đồng hoa!”
Winter không nói gì, trong mắt tia nhìn mềm mại chuyển động.
Đột nhiên cả tòa lâu đài rung chuyển dữ dội, cả hai kinh ngạc nhìn tuyết từ trên núi tràn xuống. Họ nhìn nhau nghi hoặc, không thể nào có chuyện tuyết tan làm núi lở. Không ai nói một lời, cùng lao nhanh ra bên ngoài xem tình hình.
Winter và Yunho đứng sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Những khối tuyết hình dạng người vô cùng to lớn đang vật lộn nhau, khi chúng hất đối phương đụng vào vách núi lại làm từng tầng tuyết trượt xuống.
“Thì ra là những Người Tuyết đang đánh nhau!” Yunho kinh ngạc la to.
Winter trong chớp mắt không còn đứng bên Yunho mà lao vào hai Người Tuyết gần nhất.
“Các ngươi mau ngừng lại! Có nghe ta nói không?!”
Hai Người Tuyết phớt lờ hoặc không nghe thấy giọng Winter, chúng bám chặt đối phương hung hăng đấm đá nhau. Những Người Tuyết còn lại cũng tỏ ra hăng say chiến đấu không quan tâm chuyện gì xảy ra xung quanh. Tuyết từ trên núi vì chấn động liên tục đổ xuống, nếu cứ tiếp tục thì chẳng mấy chốc sẽ vùi chôn nơi đây. Winter cố gắng chen vào giữa can ngăn, lãnh một cú tát hụt của Người Tuyết, văng ra một bên, một bên vai rướm máu.
Yunho giữ chặt tay Winter không cho liều lĩnh xông lên, chàng gầm nhẹ.
“Còn tới đó làm gì? Bọn chúng không nghe ngài đâu! Hãy dùng phép thuật biến chúng tan thành nước đi!”
“Ta không thể, chúng là thần dân của ta!” Winter vùng ngồi dậy. Đúng là chỉ cần người nhấc tay, mọi chuyện sẽ đơn giản. Nhưng Người Tuyết chẳng phải là khối tuyết vô tri, mỗi Người Tuyết là một linh hồn Winter chăm chút tạo thành, chúng là sinh vật sống do người tạo ra, có thể nào nhẫn tâm hủy?
Yunho dùng sức ấn trụ vai Winter, nhìn sâu vào đôi mắt đen toát ra tia cương nghị hồi lâu, chàng thở dài khe khẽ.
“Ở yên đây! Để cho tôi!”
Yunho nói xong liền xông thẳng vào trận chiến hỗn loạn, việc kiềm giữ sinh vật lớn hơn gấp chục lần là điều không tưởng. Winter đứng ngoài sốt ruột thấy Yunho vì sự cố chấp của mình mà mấy lần suýt trọng thương, một cảm giác kỳ lạ dâng tràn trong lồng ngực. Người tự hỏi đây có phải là lo lắng? Nhưng trước giờ người chưa từng vì ai lo lắng nên không dám khẳng định, chỉ biết trong tim dâng lên cỗ nhiệt khí. Ngay lúc Yunho thành công né một cú tát, sơ xuất bị tuyết trên núi đổ ào xuống vùi chôn, Winter há miệng, không âm thanh nào thoát ra, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh tràn ngập kinh hoàng. Lát sau từ trong tuyết trắng hiện lên một đầu tóc đen, Winter nhẹ thở ra, đồng thời lên tiếng.
“Đấm vào mũi chúng sẽ không thể cử động!”
Winter vừa dứt lời thì Yunho vọt ra khỏi đống tuyết, nhanh nhẹn bay vờn quanh đám Người Tuyết hăng say đánh nhau, thừa lúc sơ hở trong tích tắc tung đấm mạnh vào mũi Người Tuyết, chúng lập tức ngã ngửa ra bất động. Yunho thực hiện xong nhiệm vụ thì thể lực cũng cạn, miễn cưỡng đứng vững. Nếu so sánh phép thuật chàng tự tin không kém ai, nhưng dùng sức khống chế đám Người Tuyết hung hăng thật khó khăn. Chàng ráng nhấc tay vẫy về phía Winter ra hiệu chiến thắng.
TV…………..TV
Trong tòa lâu đài, Winter vừa bôi thuốc trị thương cho Yunho vừa nói, ngữ điệu tuy bình thản nhưng hàm chứa giận dữ.
“Tại sao để cơ thể bị thương đến mức này? Hoàng tử đâu cần làm vậy? Có thể đơn giản tiêu diệt chúng mà?”
“Là vì ngài đã nói không muốn hại chúng.” Yunho mỉm cười.
Toàn thân Yunho đẫm máu, trúng một cú tát của Người Tuyết máu thịt sẽ be bét, đau thấu xương. Chàng trúng không biết bao nhiêu đòn đánh, thịt rách lộ ra xương cốt, thương tích khủng khiếp. Khuôn mặt vốn hồng hào trở nên trắng bệch, vai khẽ run mỗi khi nước thuốc chạm vào thịt, chàng vẫn cố nở nụ cười méo mó như muốn trấn an ai đó. Winter cảm thấy Yunho hành động thật quá ngốc nghếch, muốn mắng vài câu lại không nói được lời nào. Ngực Winter nóng bỏng như có ngọn lửa nhỏ cháy bên trong, người nhíu mày phiền não, cảm giác kỳ quái này tại sao vẫn chưa tiêu tan? Nó lúc ẩn lúc hiện những khi Yunho bên cạnh khiến người vô cùng khó chịu, nhất là lúc tưởng Yunho bị vùi trong đống tuyết, ngọn lửa gần như thiêu cháy người.
“Nghe nói Người Tuyết không hiếu chiến, thường sống hòa thuận với đồng loại. Tại sao hôm nay chúng hung dữ như vậy nhỉ?” Yunho cố nói chuyện làm giảm lực chú ý tránh kêu ra tiếng, dù bàn tay Winter xử lý vết thương rất nhẹ cũng khiến chàng đau đến mức đổ mồ hôi hột.
“Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy.” Winter trầm ngâm một lúc, sau đó chậm rãi nói. “Có lẽ nguyên nhân do hôm qua hoàng tử làm rách lưới phép, khiến nắng trực tiếp len vào làm thay đổi khí hậu, dẫn đến tính tình chúng bất thường.”
“Xin lỗi, ra mọi chuyện là do tôi.” Yunho gục đầu ủ rũ.
Một lúc sau.
“Ta sẽ lập tức phục hồi lưới phép.”
“Ừm.”
Lại qua một lúc.
“Trong phòng của hoàng tử, ta đã chuẩn bị thêm vải bông, hy vọng sẽ bớt lạnh.” Winter xử lý xong vết thương cuối cùng, đứng lên đi ra cửa.
“Cám ơn.” Yunho chờ Winter đi mới thả lỏng cơ thể, khẽ rên. Trong lúc điều trị, nếu không phải mãi nhìn mê mẩn khuôn mặt Winter thêm vào cắn răng chịu đựng, chàng đã hét sập núi vì đau đớn. Yunho thầm ghi nhớ mối thù Người Tuyết hại mình chịu khổ sở, trước khi về vương quốc Xuân nhất định cho chúng nếm thủ đoạn của chàng. Đừng tưởng Yunho ngoài mặt hiền lành mà dễ bắt nạt, bình thường chàng rất dễ tính, nhưng ai chọc giận chàng thì sẽ trả giá thê thảm gấp mười. Yunho thầm tính toán nên dùng phương pháp nào lấy lại ‘bồi thường’ lời một chút.
“Còn nữa…” Winter xoay người lại.
Yunho ngay lập tức từ nụ cười gian hiểm biến thành nụ cười hiền lành.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Chàng lộ biểu tình vô tội.
“Jae…”
“Hả?” Yunho nghiêng đầu, vểnh tai.
Winter mấp máy môi, âm thanh nhỏ và nhẹ từ từ vang trong căn phòng.
“Ta tên là Jaejoong.”
Nói xong Winter vội vàng rời đi.
Tiếng chân đi rất xa rồi Yunho mới hoàn hồn. Quên vết thương vừa khép miệng nếu cử động mạnh sẽ chảy máu, chàng bật dậy hưng phấn hét to.
“Tuyệt quá! Đã chịu cho mình biết tên! Đã cho biết tên! Hoan hô!!!”
Xuân dường như đã đến vương quốc chưa bao giờ có Xuân.