Chuồn chuồn gỗ - Chương 3
Tớ có thể làm được gì nữa bây giờ?
Tai nạn xảy ra vào năm con cậu mười bốn tuổi. Cậu đã bị một chiếc xe tải tông vào trong một lúc bất cẩn. Tớ ở đó, nhìn cậu thoi thóp bên chiếc máy thở, hấp hối giữ chặt lấy tay tớ.
_ Lệ này… cậu có yêu tớ không?
Tôi có hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rồi cũng gật đầu thú nhận. Cô ấy mỉm cười:
_ Hãy hứa với tớ….rằng cậu sẽ lấy Khoa-tên chồng cô ấy- nhé, hãy thay tớ… chăm sóc… cho anh ấy.
Và cậu ho, ho sặc sụa, búng ra cả một ngụm máu tươi. Tay cậu vẫn bíu chặt lấy tay tôi.
_ Phải chi…
Cậu chợt nấc lên, rối tay cậu lỏng ra, rũ xuống.
Mọi chuyện kết thúc trước mắt tôi.
*end of flash back*
Cô Lệ khẽ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.
_ Bây giờ, cháu có chắc là cháu không muốn nói gì chứ? Hoàng?
Hoàng im lặng. Cô Lệ đã đưa anh vào một thứ gì đó, giống như là một chiếc bẫy, và điều đó có nghĩa là anh không thể giấu diếm được gì nữa.
—o0o—
—o0o—
Trong ngảy, Kiên thích nhất là lúc mặt trời mọc buổi sáng. Thật yên bình và đẹp đến lóa mắt.
_ Chào buổi sáng, Kiên.
Hoàng vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau. Anh đã ở đây ba ngày rồi, và lần nào anh cũng dậy trễ hơn cậu, nhưng anh đều ở bên cạnh cậu cho đến khi mặt trời đã nhô lên hẳn những ngọn cây.
Kiên khẽ ngả đầu mình ra phía sau, tựa lên vai trái của Hoàng. Anh hôn lên tai cậu, và yên lặng.
—o0o—
_ Anh đi nhé.-Hoàng vòng một tay ôm lấy đầu Kiên và hôn lên trán cậu-Tạm biệt em.
Hoàng khép lại cánh cửa sau lưng rồi bước chân ra con hẻm, cảm giác trong lòng lâng lâng.
_ Thế đấy,-cô Lệ thở hắt ra- Có người yêu là quên hết thảy mọi chuyện. Tôi đứng ngay đây mà nó không thèm chào.
Kiên mỉm cười nhẹ.
_ Hình như Hoàng nó ở đây hơn ba ngày rồi thì phải?… Hai đứa đã có câu trả lời cho mình rồi phải không nhỉ?
Câu nói bất chợt của Lệ khiến cho Kiên đỏ mặt. Cô khẽ mỉm cười. Cuối cùng thì Kiên cũng đã có thể tìm thấy tình yêu cho chính mình.Nó đã hơn cô rất nhiều, không trốn tránh, chạy trốn những cảm xúc.
—o0o—
Hoàng quay quay cây bút trên những ngón tay, nhìn bâng quơ ra những đám mây đang vần vũ trên bầu trời và tự hỏi liệu rằng trời có mưa hay không. Mắt trái của anh nháy liên tục, và có cái gì đó khiến cho anh cảm thấy không được bình thường.
Kiên không thể nào với đến chiếc xe lăn được. Nó ở cách giường một đoạn dài hơn cánh tay của cậu.
Kiệt sức. Cậu nằm dài trên giường và nghĩ ngợi. Những luống hoa cậu trồng sẽ héo mất, chúng không chịu nổi nếu như gần cả một tháng không tười nước như vậy. Nếu có Hoàng ỏ đây thì anh đã bồng cậu và đặt cậu vào xe như mọi khi rồi.
Kể từ ngày đó, mọi chuyện tưởng chừng như là một nút thắt khó gỡ. Hoàng luôn lảng tránh ánh mắt của cậu, luôn giữ một khoảng cách. Không còn tiếng cười ấm áp và những cái nhìn thẳng nữa, chỉ còn lại sự bức bối, và sự khó chịu đến nghẹt thở.
Câu hỏi đặt ra rồi mà mãi cậu vẫn chưa có câu trả lời. Liệu cậu có thích anh hay không?
Hình như, đã có đáp án, nhưng cậu sợ là nh sẽ đổi ý.
Rốt cục thì cậu vẫn đang hi vọng có một phép lạ sẽ xảy ra.
Có tiếng ai đó lao xao ngoài hành lang.
_ Cháu nên đối diện với nó, đừng có gây ra rồi bỏ trốn như vậy-giọng cô Lệ gấp gáp.
_ Nhưng…cháu…
“Rầm”
Cánh cửa bật mở, cô Lệ xô nhanh anh Hoàng vào phòng Kiên rồi đóng cửa lại.
_ Mở cửa cho cháu!!!- Hoàng đấm tay thùm thụp lên cánh cửa phòng-Mở cửa đi cô!!!
_ Cô sẽ không mở trừ phi cháu tìm ra được câu trả lời.
Hoàng im lặng, anh có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình từ phía sau. Anh quay lại, và thấy Kiên đang nằm dài, nhướng đôi mắt lên nhìn anh.
Hoàng lại cảm thấy mặc cảm tội lỗi dâng lên trong lòng mình.
Kiên vẫn nhìn anh.
_ Anh, anh xin lỗi em, vì đã.. hôn em vào ngày hôm đó.
Kiên vẫn nhìn anh.
_ Anh thật sự xin lỗi em, anh mong chúng ta vẫn là bạn như trước kia. Nhưng, hôm ấy, anh nói anh rất thích em là… thật.
Vẫn là tia nhìn của Kiên lướt trên anh.
_ Vậy thôi nhé… Anh đi đây.
Hoàng quay người ra, tự hỏi rằng liệu cô Lệ có còn khóa cửa không.
Có thứ gì đó níu anh lại. Đó là tay Kiên đang nắm lấy áo anh. Khi anh nhìn, cậu chỉ tay vào chiếc xe lăn ở góc phòng, rồi dang tay ra.
Hoàng hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng hiểu cậu muốn gì. cậu không có thói quen dựa dẫm quá nhiều vào người khác. Nhưng đôi khi có việc mà cậu không tự làm được, thì người cậu nhờ nhiều nhất chính là anh.
Hoàng khẽ nhấc kiên trên tay. Nhẹ bỗng. Cậu có vẻ đã sụt đi vài cân kể từ những ngày nằm viện. Da cậu vốn đã trắng, nay lại càng xanh xao hơn. Anh đặt cậu vào chiếc xe lăn, cẩn thận và nhẹ nhàng, cứ như anh sợ cậu sẽ bể nát như những viên pha lê dễ vỡ.
Hoàng đặt Kiên xuống xe, từ tốn.
Anh nhớ lại ban nãy, lúc anh kể cho cô Lệ nghe. Cô Lệ chỉ khuyên anh mỗi một câu.
“Cháu đã hơn được cô vì cháu đã nói ra được tình cảm của mình. Cháu hãy chịu khó cho Kiên một thời gian, nhất định nó sẽ trả lời câu nói của cháu”
Hoàng khẽ cau mày, anh không không đủ can đảm để nhìn vào mắt Kiên, anh có cảm giác giống như là một kẻ tội phạm. Anh giống như đang chạy trốn chính mình vậy, chẳng còn được như trước kia.
Kiên chợt siết chặt lấy vòng tay của mình khi anh đặt cậu ngồi xuống xe. cậu khẽ rướn người lên, để khuôn mặt mình sát với khuôn mặt của anh, rồi khẽ khép hai hàng mi lại.
“Chu…u”
Kiên mở mắt, dứt môi mình ra khỏi môi Hoàng. Còn anh thì dường như đóng băng.
” Rồi thì Kiên sẽ trả lời câu nói của cháu…”
Hoàng mỉm cười. Đúng là anh nên tin vào những lời mà người lớn khuyên.
Anh cúi xuống, và lần này là một nụ hôn sâu hơn. Kiên không phản đối. Hai cánh tay cậu khẽ siết lấy đầu Hoàng, nhẹ nhàng và dễ chịu. Dù cho không phải là ở một mình, dù cho có một người đang ở bên cạnh, dù cho trời hôm nay rất nóng, nhưng cậu vẫn thấy hạnh phúc.
Cô Lệ đứng ở cửa, nhìn hai đứa rồi đi ra. Cánh cửa đang mở, nhưng lại có những người không muốn ra *cười*.
Phía sau lưng Hoàng và Kiên, tấm rèm khẽ động đậy, mặc dù trời hôm nay không có gió.
Hơi bất thường một chút.
—o0o—
Trong ngảy, Kiên thích nhất là lúc mặt trời mọc buổi sáng. Thật yên bình và đẹp đến lóa mắt.
_ Chào buổi sáng, Kiên.
Hoàng vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau. Anh đã ở đây ba ngày rồi, và lần nào anh cũng dậy trễ hơn cậu, nhưng anh đều ở bên cạnh cậu cho đến khi mặt trời đã nhô lên hẳn những ngọn cây.
Kiên khẽ ngả đầu mình ra phía sau, tựa lên vai trái của Hoàng. Anh hôn lên tai cậu, và yên lặng.
—o0o—
_ Anh đi nhé.-Hoàng vòng một tay ôm lấy đầu Kiên và hôn lên trán cậu-Tạm biệt em.
Hoàng khép lại cánh cửa sau lưng rồi bước chân ra con hẻm, cảm giác trong lòng lâng lâng.
_ Thế đấy,-cô Lệ thở hắt ra- Có người yêu là quên hết thảy mọi chuyện. Tôi đứng ngay đây mà nó không thèm chào.
Kiên mỉm cười nhẹ.
_ Hình như Hoàng nó ở đây hơn ba ngày rồi thì phải?… Hai đứa đã có câu trả lời cho mình rồi phải không nhỉ?
Câu nói bất chợt của Lệ khiến cho Kiên đỏ mặt. Cô khẽ mỉm cười. Cuối cùng thì Kiên cũng đã có thể tìm thấy tình yêu cho chính mình.Nó đã hơn cô rất nhiều, không trốn tránh, chạy trốn những cảm xúc.
—o0o—
Hoàng quay quay cây bút trên những ngón tay, nhìn bâng quơ ra những đám mây đang vần vũ trên bầu trời và tự hỏi liệu rằng trời có mưa hay không. Mắt trái của anh nháy liên tục, và có cái gì đó khiến cho anh cảm thấy không được bình thường.
—o0o—
Mây đen đang vần vũ trên bầu trời. Nó làm cho Hòang thấy nhớ đến cái ngày mà anh phát hiện thấy Kiên. Ướt đẫm, nhếch nhác và khắp người toàn là máu.
“Kiên…Kiên…”
Cậu ngước lên nhìn anh, cười trừ. Mưa lạnh, từ trên trời trút xuống không ngừng. Cái kí ức ngày ấy đọng lại trong anh, sâu đậm và khó mà quên được. Nụ cười ấy, khiến cho anh cảm thấy ngay cả anh cũng chẳng thể nào bảo vệ được cậu.
Bất lực.
Một cô bé đứng trước mặt cậu, có một cái giọng Hà Thành đặc trưng:
_ Ra ngoài kia nói chuyện với tớ một chút, nhé.
…
..
.
—o0o—
Kiên ngước mặt nhìn lên bầu trời. Gió thổi qua lạnh lùng, lướt qua những tán cây và biến mất.
Khu vườn của cậu, có người đã chắm sóc cẩn thận trong những ngày cậu không có ở đấy. Mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng cậu nghĩ đó là anh Hòang. Cậu mỉm cười và thấy nóng ran ở má.
_ Kiên, xin chào em.
Một giọng nói mới ngọt ngào và thân quen làm sao. Chị Hương đang đứng ngay phía sau cậu.
_ Em có thể đi theo chị chứ?
—o0o—
“Vân, khi tớ viết những dòng này, thì cậu đã đi xa được hơn bốn năm rồi.
Tớ đã thực hiện lời hứa với cậu. Tớ đã lấy anh ấy và chăm sóc gia đình cậu. Mọi chuyện đều rất tốt, duy chỉ có điều Hương nó không ngoan lắm, tớ chỉ hơi bực mình vì chuyện đó.
Tớ mong cậu sẽ cười khi đọc những dòng này. Tớ rất thích nụ cười của cậu, nó rất đẹp. Tấm hình cậu chụp chung với tớ, đến nay tớ vẫn còn giữ trong túi, để lúc nào tớ cũng có thể thấy cậu, được chạm vào cậu.
Kiên cuối cùng đã tìm được người mà nó yêu. Tớ thấy mừng vì chuyện ấy, nó đã vì người ấy mà trưởng thành rất nhiều.
Cuối thư, tớ chỉ muốn nói là tớ rất thích cậu. Tớ đã giấu điều này trong rất nhiều năm, và tớ nghĩ nếu vẫn tiếp tục lười dối cậu, thì tớ sẽ không cảm thấy mình xứng đáng làm bạn với cậu.
Cậu vẫn đang cười chứ?
Hãy cười, bởi vì cậu rất đẹp.
Vì tớ vẫn mong được nhìn thấy cậu cười.
Lệ”
Lệ nhẹ nhàng đặt bức thư lên trên mộ Vân. Lần này, cô quyết định nói thật cho Vân biết, mặc dù Vân đã không còn sống nữa. Muộn, nhưng thà có còn hơn không.
Chiếc điện thoại của Lệ run lên bần bật.
Đầu dây bên kia, giọng Hòang hốt hỏang.
“Cô ơi, có chuyện lớn rồi.”
—o0o—
_ Được rồi, bây giờ cậu muốn nói cái gì?
Cô bé nhìn Hòang. Còn anh thì nhìn bầu trời. Trời có vẻ muốn mưa, và hình như là một trận rất lớn.
_ Anh, anh có phải là bạn trai của Hương không?
_ Hmmm? Không hề…-Hòang cảm thấy khó hiểu- Tôi với Hương chỉ là bạn thôi, ngoài ra không là gì cả…
Cô bé lúng túng, nhìn thật kĩ chung quanh để chắc hắn là không có ai chung quanh:
_ Anh biết gì không, Hương đã nhờ một người mua súng cho cô ta, một cây súng lục.- Cô bé cau mày lại, thì thầm vào tai Hoàng- Em đã thấy nó đưa tiền và nhận lấy cây súng từ một thằng trong trường. Nó nói là nó muốn xử một người đã cướp lấy người yêu của nó.
Hòang sững người lại. Liệu có phải là Kiên?
_ Hôm nay nó không đến trường, và em nghĩ… Em nghĩ là anh nên đi cản nó lại đi… kẻo không kịp. Với tính khi của nó, thì chắc chắn là nó sẽ GIẾT người.
—o0o—
Lệ súyt chút nữa đã buông chiếc điện thoại.
“Cháu về nhà cô ngay đi. Cô sẽ cố gắng càng nhanh càng tốt.”
“Vâng”
“Cô xin cháu, hãy cản con Hương lại, cô sẽ nhờ sự can thiệp của cảnh sát nữa”
—o0o—
Một căn phòng rất đẹp, được trang hoàng bởi giấy dán tường màu tím. Dọc theo hai bức tường, những con búp bê đủ loại, những tủ quần áo sang trọng, những hộp trang sức đắt tiền. Trên trần, chiếc đèn pha lê tỏa ra cái thứ ánh sáng dìu dịu. Thoang thoảng mùi dạ hương.
_ Vào đi cưng…
Hương bước vào căn phòng của mình, ngồi lên chiếc ghế và vắt chân hình chữ ngũ. Kiên vẫn còn mãi ngần ngại ngoài cửa.
_ Vào đây đi.
Giọng Hương đanh lại, lạnh lùng. Kiên miễn cưỡng lăn chiếc xe vào, và di chuyển lại gần chị Hương. Cậu sợ.
Hương thong thả rót vào tách mình và đặt trước mặt Kiên một tách khác đang bốc khói. Cô nhấp ngụm trà, nhìn ra ngoài cửa sổ.
_ Trời thật đẹp, em có thấy không Kiên? Mây đen giăng phủ, xa xa là sấm chớp, chẳng mấy chốc mưa sẽ phủ ngập, trắng trời trắng đất.
Kiên quả thật không biết phải làm gì cả. Cậu nhìn vào tách trà, thấy cái bòng của mình ở trong ấy.
_ Đã từ bao giờ mà chúng ta không uống trà chung nữa nhỉ. Hình như là từ khi em cướp mất cái giải piano lứa tuổi dưới 8.-Hương mỉm cười-Cậu trông thật xinh xắn bởi chiếc cúp vàng, giơ cao cho mọi người thấy, lúc ấy ba mẹ trông mới hài lòng làm sao. Họ đâu có biết là ở góc sân khấu, một đứa con gái đang ôm chiếc cúp bạc, chỉ vì đánh sai một nhịp.
_…
_ Chỉ vì lỗi đúng một nhịp, mà từ đó, chị luôn tìm cách để cạnh tranh cho bằng em, để cho mọi người thấy rằng chị không hề thua kém em, vậy mà cáng cố gắng, chị càng thua cuộc, càng để cho mọi người đi so sánh em với chị.
“Thằng này là con em, mới nhận được học bổng của Nhạc viện đấy!”
“Thế àh? Giỏi nhỉ? Thế còn đứa kế bên?”
“Là đứa con gái, nhưng mà chẳng được cái gì cả. Chẳng bằng một góc thằng em của nó”
Chị Hương lại nhấp một ngụm trà, vội vàng.
_ Em có nhớ lần sinh nhật thứ 14 của chúng ta chứ?
Kiên hơi sững người lại, rồi gật đầu.
_ Thế em có biết ai chính là người đã đẩy em không?
Hương khẽ nở một nụ cười nhếch mép.