Chia tình - Phần 1
“..mực vui, chữ cũng chia tình cùng em..”
(vô danh)
Viết nhật ký ! Em bắt đầu trò chơi nầy từ khi nào đây ? Từ lúc khám phá ra hai đứa bạn thân, một trai một gái, có trong túi xách trong back bag hai quyển nhật ký ? Cuốn của tên Thi bìa da màu nâu, giấy bên trong màu ngà. Ở trang đầu hắn ghi nắn nót hàng chữ ” Những Giọt Mực Đời Ta “. Nghe sến dể sợ ! Của nhỏ Hoa Sứ thì bìa bọc gấm màu tím than. Bên trong cũng là những trang giấy mịn phơn phớt tím. Trang đầu có ghi mấy câu thơ, nét chữ cứng cáp, gãy góc, trăm phần trăm không phải chữ của con nhỏ. Bốn câu thơ như sau :
“..im nghe bàn ghế thầm thì
nghe trong sách vở li ti lời tình
phấn cười, bảng cũng lung linh
mực vui, chữ cũng chia tình cùng em..”
Đọc lên đầy ý nghỉa nhưng, lúc đó, khi biết hai đứa bạn thân có..nhật ký mà dấu mình, em thấy tức và hơi giận nên đã trề môi ui ui nhật ký với chẳng nhật ký…ở tù cũng viết nhật ký…đi học cũng viết nhật ký..Hai đứa mi là đồ con nít con nôi…ăn xôi..ỉ…lỏng mà cũng bày đặt viết nhật ký..Viết ra sao đây..A..a..-em đổi giọng ê a- …sáng nay má cho ăn sáng xôi đậu xanh…ăn xong phải chở cu Đen đi học rồi mới tới trường…A..a..giờ đầu học môn Văn với cô Quyên..giờ kế học toán với thầy..Trinh..a..a..Trưa về ăn cơm có món canh rau dền nấu với tôm khô mình rất thích…a..a..Thi nguýt em một cái -đúng là…bóng lộ mà- dài môi ra :
– Mầy vừa dzô duyên vừa làm bộ nửa…Bao nhiêu tuổi mà còn hô mình con nít…mình ngây thơ..! Ngây thơ…bách diệp à..!
Hi hi..ngây thơ bách diệp là ngây thơ..trăm lá..là ngây thơ.. tra lắm..ngây thơ cụ..Biết ngay mà thằng quái đang mết một chàng..trai sông Hương -nghe đồn- đẹp trai trong một diển đàn. Yêu nhau yêu cả đường đi lối về.. chắc Thi sẽ dùng những chữ đệm nì răng, ri, rứa, mô tê mà rải đầy trong nhật ký. Còn Hoa Sứ chỉ cười hiền từ -không trách anh Phước bạn anh Trí , ông anh em cứ ôm đàn mà..rống “…em hiền như ma sơ..vết thương ta bốn mùa…trái tim ta bệnh hoạn..ma sơ nầy ma sơ..” mổi khi cả hai đụng nhau tại nhà em :
– Đã đền lúc có những việc mình chỉ tâm sự được với…chính mình thôi Thanh Nam à..!
Ừ cũng có lý lắm ! Nhưng khi nào mà em cũng bày đặt chơi trò nầy ? Tại trong những món quà Phương gởi về -từ Mỹ- ngoài những áo thun, quần jeans…lạc loài một quyển sổ dày khoảng 200 trang. Bià quyển sổ vừa nhìn là em thích liền. Một cánh đồng cúc trắng hoa nở rộ và đi giửa đồng là hai bé con, trai gái. Con nhỏ khệ nệ một giỏ táo xanh còn thằng quái thì đi sát che chung nhau cây dù đỏ có chấm hoa tròn màu trắng. Màu của những trái táo và màu cây dù nổi bật trên màu trắng nhụy vàng của cánh đồng daisy ngút ngàn. Những trang giấy bên trong cũng in hình cánh đồng hoa nhưng nhạt tới độ cứ tưởng như chúng đang chìm trong màn sương mù của buổi sáng !
Em yêu cuốn sổ hết sứcvà nát óc tìm xem nên xữ dụng trong một công việc gì cho thật hợp. thật xứng đáng ! Thoạt đầu em định bắt chước chị Mộc Lan chép thơ. Nhưng nghỉ tới việc phải giong xe tới mấy thư viện, hay nhà mấy đứa bạn yêu thơ, để mượn đem về ngồi gò kưng ra chép là em thấy..oải rồi. Em vốn lười đạp xe lắm nên những cuộc đi chơi cứ bị tên Thi mắng nhiếc hoài khi ngồi vắt vẻo cho hắn gò lưng đạp. Và em chợt nhớ tới cái mủi thon của anh Trí chun lại, mắt nháy nháy nói với chi Mộc :
– Em gái ơi!..Xuân Diệu…Nguyễn Bính.. làm thơ là để ngâm nga…để đọc lên thưởng thức chứ không phải để…gò lưng mà chép đâu nghe…!
Lập tức những trang giấy mực xanh mực tím viết nắn nót và cài đầy bướm chết hoa khô được mau mau đóng xập lại. Mộc Lan hét lên :
– Trí xấu quá..vô phòng mà không gỏ cửa…Lại còn rình mò người ta đang làm việc nữa…em mét với chị Ly Ly cho mà xem…!
Câu nhát ma hiệu nghiệm. Anh Trí dzọt liền !
Trông người nên nghỉ tới ta, em bỏ qua ý định thơ thẩn và nghỉ tới chép nhạc. Nhưng rồi một liên tưởng lại ập tới khiến má em nóng lên và thấy mắc cở một mình. Em đang chợt nghỉ tới ông láng giềng mới..cắt chỉ của mình. Ngôi nhà ba tầng bên trái của nhà em ! Ngày trước là nhà của bác Mẩn, thấp hơn nhà em một tầng nên từ cửa sổ phòng mình, em có thể ngó thấy cái sân thượng bày đầy những cây kiểng của bác. Anh Trí thường gọi đùa đó là vườn treo Babylon. Rồi bác Mẩn đi Mỹ do mấy anh chị con bác bên đó bảo lảnh. Bác bán nhà và một gia đình mới dọn vào. Em nghe chị Lý, nấu ăn, rù rì với mẹ :
– Chỉ có bốn người thôi mà mua chi căn nhà…lớn như vậy ha bà…Dạ con quen với bà bếp của họ bữa bả mượn dắt đi chợ…Dạ chỉ có hai vợ chồng và hai người con trai thôi…Dạ lớn bộn rồi…nghe nói một người đã đi làm còn một người sắp học xong đại học…Dạ coi như lớn hơn em Trí mà…!
Có hai tên…con trai !Tò mò em thử nhìn…trộm thì thấy cái sân thượng, bây giờ, không còn cây kiểng nào hết mà ngổn ngang tạ lớn tạ bé, ghế tập…Rồi một chiều em ngó thấy…ông láng giềng của mình đang mình trần như…Hứa Chữ ngồi trên chiếc ghế nhưng không phải work out mà đang say sưa..hát hay không bằng hay hát ! Thiệt tình ngó một tên đực rựa, cởi trần trùng trục, dưới chân bao nhiêu là thanh tạ lớn bé mà lại cầm quyển sổ dầy gân cổ..hét thì có hơi…dị hợm !
Công bằng mà nói, giọng tên nầy hát không có nhạc đệm mà như vậy thì cũng thuộc loại khá. Có điều hắn hay sửa giọng và ngân nga quá nên mất tự nhiên. Ví dụ bài Ai Ra Xứ Huế -có lẻ là bài tủ vì ngày nào thằng cha cũng…tụng- được nặng trịch bởi các chữ đều bồi dấu nặng cho giống giọng Thần kinh :
“…Ại rạ…xự Huệ Thị ra…Ại vệ lạ vệ Bện Ngự…ại vệ lạ vệ Vận Lậu.. u.. u.. u…..”
Em xì tin ra và đồng ý cho tên Thi tham gia thưởng thức chương văn nghệ… cái chùa nầy nhưng cấm nó không được tiết lộ với Hoa Sứ. E con nhỏ sẽ bất tỉnh vì màn sexy show của anh chàng láng giềng. Nghe được nghía trai sexy là Thi mê tít, hắn xuýt xoa :
– Ui ui body đẹp chưa…Ui.ui..lông lá cũng rậm rạp lắm…mê lắm…
Rồi thằng quái còn trừng mắt với em :
– Giọng Huế như rứa là chỉnh lắm sao mi lại chê…Đâu thua gì chị..Hương Lan khi hát bài nầy đâu..Cứ gợi nhớ nơi chôn nhau cắt rún của…ảnh..Nhưng nì anh nớ tên chi rứa ?
Tôi cười toét vì giọng…thần kinh -có vấn đề- của thằng quái và vì hắn đã ví giọng ông láng giềng với giọng bà -ở đó mà chị- ca sĩ có cái miệng như..cá tra cầu-chữ của anh Trí và mấy ông bạn- Giọng người ta nam tính đàng hoàng mà lại đem so với giọng nữ, nghe được chắc ông láng giềng của tôi sẽ đập đầu vô gối mà…ngáp…ngủ không nắm mắt.
– Tao hỏi mi ổng tên chi rứa ?
Tên Minh ! chị Lý…báo cáo. Dể chịu lắm…chị bồi thêm…Chu choa học giỏi mà hổng có làm phách…tui qua bển chơi với bà Bảy..gặp cẩu là cười vui vẻ chào hỏi đàng hoàng..Cầu có hỏi thăm em nữa đó nghen Thanh Nam..! Em rụng rời, tim đập hụt nhịp cố ráng mà làm bộ tỉnh :
– Mắc mớ gì…sao biết Nam mà hỏi…Bộ chị Lý qua bển làm tờ trình, báo cáo lý lịch hết rồi đúng không ?
– Dô duyên ! Thì khi không cẩu hỏi tui cái cậu nhỏ nhỏ chạy chiếc xe đạp trắng đó học trường nào…tui biết ý muốn hỏi cậu chứ còn ai nữa…!
– Hỏi làm chi ! Ai quen biết gì mà hỏi..Con trai gì tò mò vậy !!!
Tôi thấy mình đóng kịch không thua “con mẹ” Thành Lộc chút nào. Giả bộ vùng vằng bỏ lên phòng, đóng chặc cửa rồi…hé màn nhìn sang. Buổi trưa nắng trãi điều trên khoảng sân thượng lót gạch đỏ sậm. Chỉ có mấy thanh tạ lớn nhỏ và cái ghế dài im lìm. Còn nữa, quyển sách nhạc bỏ quên trên ghế, những trang giấy đang lất phất theo cơn gió. Và đôi dép nhựa màu ô-liu quai đen nằm ngay ngắn bên cạnh những thanh tạ.
Nên em không dùng cuốn sổ đẹp để chép nhạc. Không lẻ chiều chiều cứ ôm ra mà hát…đối đáp với thằng cha bên kia. Nên cuối cùng , bắt chước -có phải không- hai đứa bạn mà đem dành cho…nhật ký.
Trang đầu tiên em thấy mình nắn nót :
[i]. . . . .
“..Tối nay đi uống cà-phê về anh Trí mua cho em hai cái kem dâu. Nghe tiếng huýt sáo làm hiệu -như thường lệ bài Green Field- em sẽ xuống mở cổng. Bốn tên vẩn còn chưa đi đứng…lưu luyến bên tàn bông giấy nơi cổng. Tên nào cũng phì phèo điếu thuốc lá. Em nhớ tới câu phê bình của mẹ luôn kèm theo cái lắc đầu cái thằng tập tành làm người lớn, học làm đàn ông…! Bốn tên đang nói về đề tài nào đó nghe loáng thoáng có Hồng có Đào có em..trong đó một cách say sưa. Tuy nhiên thấy em, anh Nhu ngưng nói mỉm cười :
– Chưa ngủ sao chú bé !
Nếu là một tên khác mà gọi em là chú bé sẽ có chuyện ngay. Em sẽ xử dụng cái miệng…cá vồ -mẹ với Mộc Lan đặt- của mình liền. Nhưng với anh Nhu thì khác, em chỉ hơi trề môi :
– Trí bắt em làm nhiệm vụ canh gác thì làm sao ngủ được…!
– Ngoan nhỉ…! -Ông Bắc kỳ…nho nhò Phước chen vào- ..cuối tuần nầy ba đứa có rủ nhau đi đâu không..?
Đi đâu..? Em hơi ngơ ngác nhưng mau chóng hiểu ra. Xưa rồi Diểm..định đón đầu nhỏ Hoa Sứ chứ gì ! Em nhớ tới mấy hàng chữ cứng cáp trên trang nhật ký của con nhỏ mà cười ngầm. Thôi trể chuyến rồi chàng ơi…Cây đa trốc gốc trôi rồi…Đò đưa bến khác bậu ngồi trông ai..Nhưng em không nói ra đâu. Cứ để anh Phước nghêu ngao với ngừơi mộng của anh đi “..Ta nhờ em ru ta..hảy ru tên vô đạo..hảy ru tên khờ khạo…Ma sơ nầy…ma sơ..”. Thấy em chỉ nhe răng không nói, anh Phước phất tay thôi good night Trí…see ya..! Nghe cứ như một Việt kiều chính hiệu à. Vừa ném gói thuốc cho anh Trí chụp lấy rồi quay lưng đi, dáng hơi khom. Nhu cũng đưa cho anh Trí bọc giấy cầm trên tay nảy giờ, cười với em..ngủ ngon nghe Nam…! Tới phiên em lẩn thẩn đứng ngó theo vai áo sơ-mi trắng loáng thoáng dưới ánh điện của con hẻm nhỏ.
Anh Trí vươn vai ngáp ồn ào thôi đi vô đóng cổng rồi ngủ..trể rồi cưng…! Em nũng nịu ngồi chơi một chút đi..Tri đi uống cà-phê sướng thấy mồ còn em thì phải nằm chèo queo vừa học bài vừa canh cổng…Trí nhăn răng cười đưa cho em cái túi giấy nói ăn đi kẻo tan ra hết bậy giờ…Kem dâu ở Anh Đào đó vừa nắm tay dắt em vào ngồi cái xích đu dưới hiên. Khuya rồi ngồi ở băng đá coi chừng sương xuống Nam cảm rồi mẹ lại la Trí cho xem.. Anh nói và lắc đầu không nhận cái kem con sò em đưa. Em nhấp nhấp từng miếng kem mát lạnh. Anh Trí hỏi :