Cái tên muốn gọi... - Chương 6
Story 4: Lời hứa đầu tiên.
“Đệ muốn ra chiến trường!”
“Không được!”
“Tại sao cơ chứ? Đệ cũng là nam nhi, là hoàng tử!”
“Nhưng hoàng đệ còn nhỏ!”
“Đệ đã bảy tuổi rồi!”
“Bảy tuổi. Ha, hoàng đệ lớn hơn ai nào?”
“Đệ…”
“Bẩm hoàng thượng, ngài Eshiel đã đến.”
Tiếng tên lính cắt ngang cuộc cãi vã của hoàng thượng và hoàng tử.
“Đúng lúc lắm, bảo cậu ta vào đây ngay!” – hoàng thượng nét mặt rạng rỡ.
“Eshiel là ai vậy hoàng huynh?”
“Người sẽ không bao giờ phản bội ta!” – hoàng thượng mỉm cười.
Hoàng tử nhìn anh trai một cách tò mò, người tên Eshiel đó ra sao mà hoàng huynh tin tưởng đến thế?
“Thần, Albert Eshiel, xin thỉnh an hoàng thượng, hoàng tử.”
“Miễn lễ!” – hoàng thượng bước đến ôm Al thật chặt – “Cuối cùng cậu cũng đã về, Wind của ta!”
“Hoàng thượng, thế không đúng lễ nghi cho lắm!” – chàng ngượng ngùng đẩy hoàng thượng ra.
“Ở đây chỉ có ta, cậu và hoàng đệ.” – hoàng thượng cười trừ, kéo Al lại ghế, quay sang hỏi em trai – “Hoàng đệ còn nhớ Albert không?”
“Chúng ta đã từng gặp nhau?” – hoàng tử ngơ ngác nhìn chàng.
“Vâng.” – Al cười – “Bốn năm trước, ngài không nhớ thần đâu, lúc đó ngài chỉ mới ba tuổi.”
“Cậu về đúng lúc lắm Wind, hãy thuyết phục Kail giùm ta đi.”
“Thuyết phục?”
“Đệ nhất định phải ra chiến trường!” – hoàng tử chen vào, giọng kiên quyết.
Al hiểu ngay sự việc, nhẹ nhàng hỏi.
“Hoàng tử thật sự muốn ra chiến trường?”
“Đúng, ta muốn cùng hoàng huynh chiến đấu”
“Hoàng tử rất can đảm.” – Al cười – “Vậy thần sẽ thuyết phục hoàng thượng cho ngài ra chiến trường nhé?”
“Wind! Sao cậu…” – hoàng thượng ngạc nhiên phản đối, nhưng Al đưa tay ra hiệu hoàng thượng để yên cho chàng nói tiếp.
“Thật không?” – hoàng tử hỏi.
“Thật.” – Al khẳng định – “Ngài sẽ ra chiến trường, thần cũng vậy, hoàng thượng cũng vậy, những người cận vệ ở đây, những người lính trên cổng thành, và tất cả mọi nam nhân ở Usak nữa. Tất cả chúng ta sẽ ra chiến trường, để người già, trẻ em và phụ nữ ở lại. Rồi kẻ thù kéo đến đây, chúng sẽ giết hết người già, biến phụ nữ và trẻ em thành nô lệ.”
“Ơ…?”
“Ngài thật sự muốn thế?”
Hoàng tử lắc đầu.
“Vậy còn chiến trường?”
“Ta… ta vẫn muốn chiến đấu”
“Hoàng tử, ngài có tin ngay lúc này đây, những người không ở chiến trường đều đang chiến đấu không?”
Hoàng tử mở to mắt ngạc nhiên. Al thở dài.
“Những người nông dân ra sức làm việc cung cấp lương thực, những thợ rèn không ngơi tay để cung cấp vũ khí, phụ nữ chăm sóc gia đình, con cái cho chồng, cho cha mình ngoài chiến trường được yên lòng, và những người lính phải ở lại đều không ngừng cảnh giác để bảo vệ gia đình của những người ngoài chiến trận.”
Hoàng tử gãy đầu suy nghĩ, nét mặt nghiêm túc của một đứa trẻ bảy tuổi khiến hoàng thượng phải lén mỉm cười. Thấy có vẻ cần đánh thêm một đòn để hạ gục đối phương, Al cầm lấy tay hoàng tử, dịu dàng.
“Những người lính cần có niềm tin để chiến đấu. Hoàng thượng trực tiếp ra chiến trường sẽ nâng cao tinh thần của họ, nhưng đồng thời cũng đem đến một nỗi lo. Rồi người thân của họ ở nhà sẽ ra sao? Lỡ như quân địch tràn vào thì sao? Không ai có thể dốc hết sức chiến đấu khi mà lòng cứ hoang mang đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Hoàng tử hiểu ý của thần chứ?”
“Ta sẽ bảo vệ họ!” – hoàng tử ngẩng cao đầu, ưỡn ngực – “Ta sẽ thay hoàng huynh bảo vệ kinh thành, bảo vệ Usak!”
Al mỉm cười hài lòng, hoàng thượng thì không giấu nổi tiếng thở phào nhẹ nhõm.
“Kail, hoàng đệ có muốn Wind làm thầy dạy của đệ không?”
Hoàng tử quay sang nhìn Al. Chàng mỉm cười chờ đợi.
“Muốn chứ ạ!”
“Tuyệt! Làm học trò của cả Al và Hor, rồi hoàng đệ sẽ trở thành một hoàng đế xuất chúng.”
“Nhưng sao hoàng huynh gọi Al là Wind?”
“Đó là bí mật, hoàng đệ của ta.” – hoàng thượng để ngón trỏ trước miệng.
“Vậy Al cũng sẽ ở lại hoàng cung?”
“Vâng.” – Al khẳng định – “Hoàng tử sẽ bảo vệ thần chứ?”
“Dĩ nhiên.” – hoàng tử đáp, giọng chắc nịch.
“Hoàng đệ, rồi một ngày nào đó, ta sẽ để lại tất cả những gì ta có cho đệ. Ngai vàng, cung điện, thần dân… Tất cả những gì thuộc về Usak là của đệ.”
Hoàng thượng ngừng một chút, hoàng tử im lặng chờ đợi.
“Nhưng mọi chuyện không dễ dàng thế đâu, khi Usak là của hoàng đệ, hoàng đệ phải chịu mọi trách nhiệm với Usak. Vì thế hoàng đệ phải cố gắng học thật giỏi. Hoàng đệ của ta phải là một hoàng đế vĩ đại, hơn cả phụ hoàng, hơn cả ta, để có thể đem đến sự giàu mạnh cho Usak. Hứa không?”
“Đệ hứa!”
Đệ sẽ cố gắng học thật tốt những gì có thể, nếu thật một ngày nào đó, đệ có trong tay tất cả những gì hoàng huynh có, kể cả…
Kết:
Ta đã yêu một người.
Mỗi ngày ta đều ngắm nhìn người ấy. Ta biết rõ cả những thói quen mà chính người ấy còn không để ý.
Người hơn ta tám tuổi, có một đôi mắt đẹp, và buồn.
Người luôn đối xử với ta rất dịu dàng. Những khi ta ương bướng nhất định làm theo ý mình, người không nhất mực phản đối như hoàng huynh, nhưng lại có cách làm ta phải nghe theo người.
Người ta gọi người là “Ngài Eshiel”, “Đại nhân Eshiel”, vài năm sau thì là “Tể Tướng”, ta chỉ gọi người là Al. Ta tự cho mình quyền gọi người như thế từ lần đầu gặp mặt, người cũng không phản đối. Có điều sau này khi ta nối ngôi, người không cho ta gọi là Al nữa, nhưng ta thì vẫn cứ gọi.
Năm ta bảy tuổi, hoàng huynh đích thân ra trận, Al trở thành thầy dạy của ta. Ban đầu ta nghĩ mình xem Al như anh trai. Nhưng khi lớn hơn một chút, ta đã tự cười vào sự ngu ngốc của mình. Sẽ không một em trai nào lại luôn lởn vởn trong đầu ý nghĩ muốn hôn anh trai mình.
Al luôn nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng, nhưng lại rất xa xôi. Hơn ai hết ta biết, trong đôi mắt ấy không có hình bóng của ta.
“Tể tướng này, ta đang ở đây.”
“Vâng, sao ạ?”
“Không có gì, ta chỉ muốn nói thế thôi.”
Ta chỉ muốn nhắc người rằng, ta đang ngồi trước mặt người chứ không phải một ai đó trong quá khứ.
“Người không khỏe à? Hay để thần bảo tì nữ pha cho người một tách trà bạc hà?”
“…”
“Hoàng thượng?”
“Hm?”
“Nếu ngài không thích trà bạc hà thì…”
“Không, ta thích chứ. Phiền tể tướng nhé?”
Hoàng huynh rất thích trà bạc hà.
End.