40.075km đến trái tim - Chương 15
Chương 15
“Ngày mai cậu đi à?” Tôi hỏi, cởi tất ra và thả chân mình xuống nước. Những con sóng nhẹ mân mê lòng bàn chân, mát rượi và dịu dàng.
Tuấn ngồi xuống bên cạnh, dõi mắt theo một điểm xa xăm ngoài khơi. Trời chiều tắt nắng, những gợn mây xám xịt ngoài khơi chầm chậm kéo về phố. Tôi như đang ở trong một bức tranh của một họa sĩ vụng về, cách phối màu biển xanh thẫm hoàn toàn không hợp với những tán cây đang nở hoa vàng tươi dọc theo bờ đá ven biển. Biển lặng gió chờ cơn giông, mù khơi mờ mịt chẳng thể nhìn thấy những hòn đảo nhỏ.
“Mọi thứ thay đổi nhiều quá nhỉ?” Tuấn không đáp mà hỏi vu vơ.
“Ừ…” Tôi lầm bầm trong cuống họng. “Hồi hơn mười năm trước, chỗ mình đang đứng là biển. Mười năm sau, người ta lấn biển, cất nhà… người ta lấp được biển, thì có gì mà không thể thay đổi chứ.”
“Thế cậu có thay đổi không?” Tuấn vẫn không nhìn tôi. Cậu hơi ngã người về phía sau, nhìn về vào khoảng không mờ xám.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố lấp lửng.
“Mười năm nữa, hai mươi năm nữa… Một ngày nào đó, khi tụi mình đã già rồi…”
Tuấn chen vào:
“Tụi mình vẫn có thể ngồi lại bên nhau như thế này.”
Tôi thả hồn vào dòng suy tưởng mà tôi đã khơi màu:
“Ừ. Khi đó tụi mình sẽ nhắc đến chuyện của những năm hai ngàn lẻ mấy, những chuyện mới đây thôi. Mà như lâu lắm rồi ấy…”
“Khi ấy tôi vẫn sẽ hỏi cậu một câu.” Tuấn quay sang nhìn tôi. “Cậu có thay đổi không?”
Tôi cười gượng:
“Còn tôi thì vẫn sẽ cố vờ đi và không trả lời.”
“Tại sao thế?”
“Vì ngày mai lại là một ngày khác. Không ai biết những gì chờ đợi phía trước…” Câu nói của mẹ tự dưng hiện lên trong đầu và vụt qua cửa miệng của tôi. “Và hai người yêu nhau không có nghĩa là họ phải ở bên nhau.”
Tuấn khẽ thở dài.
“Vậy thì khi đó tôi sẽ hỏi câu khác.” Giọng Tuấn nghe rất buồn. “Cậu có hạnh phúc không?”
Hạnh phúc ư? Sau chừng ấy năm sống trong dằn vặt, khổ đau, luyến tiếc. Rồi thì lãng quên, đánh mất. Tôi thì thào:
“Miễn là cậu được hạnh phúc.”
Hai đứa ngồi yên bên nhau một lúc thật lâu. Ngắm nhìn hoàng hôn mà không thấy mặt trời, mãi đến khi trời sụp tối. Tôi đề nghị ra về, hai đứa lại tiếp tục lặng lẽ sóng bước ra đường lớn. Tôi đi về hướng trạm xe buýt, còn Tuấn thì đi về hướng ngược lại.
“Vậy mình chia tay ở đây nhé.”
Tuấn gật đầu buồn bã.
Tôi quay mặt đi, lầm lũi bước và không một lần ngoảnh mặt lại.
Trời bắt đầu đổ mưa, một cơn mưa phùn rất nhẹ. Nổi đau ngủ vùi trong tôi mấy năm qua chợt tỉnh lại, day dứt và mạnh mẽ như những ngày đầu tiên khi chia tay Tuấn ở trạm xe buýt. Lần ấy hai đứa đi đến trạm cuối, rồi quay về. Nhưng lần này thì chỉ có mình tôi thôi.
Tôi cứ tưởng mình không thể khóc được nữa, cứ tưởng con tim mình đã chai sạn. Nhưng hôm nay nó lại bắt đầu thổn thức, lỗi những nhịp yếu ớt. Và nước mắt tôi lẫn trong những giọt mưa. Giá mà tôi đừng gặp lại cậu ấy.
Tôi gục người vào cột báo hiệu của trạm xe, khó nhọc thở trong cơn nức nở.
Chiếc điện thoại rung lên trong túi áo. Tôi bắt máy, cẩn thận dùng hai tay che lại để nó không bị ướt.
“Chó con này…” Giọng Tuấn ấm áp vang lên. Mắt tôi lại mờ đi.
“Cậu cứ chạy đi nhé.” Tuấn thầm thì. “Chạy thêm một vòng trái đất nữa, hai vòng trái đất nữa… chạy hết mấy chục ngàn cây số mà cậu nói ấy.”
Tôi đưa tay quệt nước mắt, ngồi bệt xuống đất và để mặc cho những tiếng nấc vang lên khe khẽ.
“Nhưng mà…” Tiếng thở dài của Tuấn rít qua tai nghe. “Tôi vẫn sẽ đuổi theo cậu, luôn đi theo cậu… Cậu nhìn đi. Chỉ cách cậu chỉ có mười bước chân thôi.”
Tôi giật mình quay lưng lại. Tuấn đứng đó tự bao giờ. Người ướt sủng vì nước mưa. Tuấn mỉm cười. Gấp điện thoại lại và cho vào túi. Tuấn cất cao giọng để át đi tiếng mưa.
“Khi nào cậu chán trò rượt đuổi này, thì chỉ cần cậu đi lùi lại mười bước. Mà cũng không cần đâu, cậu cứ đứng yên đó, tôi sẽ chạy đến chỗ của cậu.”
Tôi im lặng, lắng nghe cảm giác ấm áp tràn khắp cơ thể.
“Bây giờ thì cậu thích chạy. Nhưng mà tôi sợ lắm, tôi sợ lạc mất cậu, tôi sợ mình mệt mỏi… Vì thế cho nên…” Giọng Tuấn khẩn khoản. “Xin cậu đừng chạy nữa nhé.”
Có ai đó đã nói, mưa tháng bảy là nước mắt của Ngưu Lang Chức Nữ buổi tương phùng rồi ly biệt. Tôi vẫn mãi không hiểu vì sao nước mắt lại có vị ngọt như thế. Có lẽ, những khoảng cách, sự chờ mong… chỉ làm cho tình yêu của họ thêm ngọt ngào, ngọt ngào như những giọt mưa phùn tháng bảy.
—o0o—
Ông lão hít một hơi thật sâu để không khí mát lạnh buổi sớm tràn vào lồng ngực. Ông đưa ngón trỏ lên, cảm nhận hướng gió rồi khoan khoái kéo lưỡi câu ra. Cẩn thận lựa mồi cá hợp với màu nước, ông ném lưỡi câu xuống biển bằng một động tác thành thạo.
Ông ngồi rung đùi trên chiếc ghế xếp, chờ đợi.
Cuối cùng dây câu cũng động đậy. Ông hào hứng thu dây về.
Một vật lấp lánh ánh bạc trong nắng mắc vào lưỡi câu. Ông nheo mắt, lật chúng lên. Những dòng chữ chạm trổ cầu kỳ trên hai chiếc chìa khóa: ANH TUẤN. CHÓ CON.
Ông thở dài chán nản, rồi vung tay ném chúng trở lại biển. Bạn ông nói đúng, câu cá quanh hải đăng là một ý tưởng tồi. Có lần bạn ông kéo lên cả chục cái chìa khóa ấy.
Chán thật. Ông lẩm bẩm trong lúc xếp lại hộp dụng cụ, đi tìm chỗ khác để câu.
Một cơn gió mát rượi thổi đến khi ông quay lưng đi.
Đằng sau, biển lăn tăn gợn sóng hắt những ánh mặt trời vỡ vụn.
The End
Cần Thơ 21.06.09