Nội dung truyện
Khi Huyền Tử Y tỉnh lại đã là ngày thứ năm. Thân thể khỏe mạnh, không còn vết tích của một đêm thô bạo kia. Cử động tay chân, Huyền Tử Y đứng dậy đi ra khỏi phòng, tới ngự hoa viên. Chàng muốn hít thở không khí trong lành và hương hoa thơm ngát.
Đang xuyên qua khóm hoa thược dược, bỗng phía sau chàng có tiếng hô to.
“Tử ca ca! Tử ca ca!”
Huyền Tử Y xoay người lại, sắc mặt hiền hòa, cười giang tay ôm lấy người chạy tới vì quá gấp vấp phải hòn đá suýt té.
“Thảo Linh, vẫn hiếu động như vậy.”
Diệp Thảo Linh ngượng ngùng cười, làm nũng đem cằm đặt lên vai Huyền Tử Y, không tự giác hai người nam nhân ôm nhau là hành động kỳ dị ra sao.
“Nghe nói Tử ca ca bệnh, gia gia lại không cho ta đến, nói phá hủy thanh danh ngự y. Hừ, gia gia sợ ta sẽ chữa khỏi bệnh mà các ngự y khác không làm được! Đám vô dụng đó còn dám nói y thuật giỏi nhất thiên hạ, nếu là ta không chừng Tử ca ca đã sớm khỏe lại!” Diệp Thảo Linh nửa giận nửa lo lắng nói.
Nhắc đến bệnh tình làm Huyền Tử Y nhớ lại nguyên nhân tại sao nằm liệt giường, hơi cứng người một chút, sau đó thừa lúc xoay người tách ra khoảng cách với Diệp Thảo Linh. Huyền Tử Y thoạt nhìn dễ thân cận, chỉ cần không làm gì phạm phải chàng. Huyền Tử Y chỉ có một điểm kiêng kỵ là không muốn cùng người đụng chạm. Nhiệt độ cơ thể làm Huyền Tử Y nhớ tới ôm ấp của mẫu hậu và phụ hoàng, cũng có khi liên tưởng đến đôi tay Long Phi Thiên giam cầm. Dù là loại nào đều khiến Huyền Tử Y không muốn tiếp xúc với nhiều người.
Diệp Thảo Linh là ngoại lệ, được kêu một tiếng ca ca, được đứng gần Huyền Tử Y. Bởi vì nhiều lần chàng bị thương đều nhờ thiên tài y thuật Diệp Thảo Linh dốc sức chữa trị, hơn nữa tính cách đơn thuần giống con thỏ nhỏ, làm Huyền Tử Y bất giác thương yêu như em trai. Diệp Thảo Linh khuôn mặt thanh tú, dáng người gầy yếu giống như gió thổi sẽ bay đi, khi cười con mắt loan loan giống trăng rằm, mỗi khi nói chuyện khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền.
Không tự biết Huyền Tử Y cố ý tránh đụng chạm, Diệp Thảo Linh tươi cười vây quanh chàng kể lại chuyện vui phát sinh vài ngày trước.
Hai người cười nói hình ảnh rơi vào đôi mắt đen thẳm, từ bờ môi mỏng thốt ra âm thanh hàn lãnh.