Summary
Ở một nơi bình yên không dưới tầm ảnh hưởng của màn chiến tranh không súng không dao nhưng cũng đủ báo tử cho vài con ruồi ngu ngốc dám mon men lại gần mà… hóng, hai con người vừa được lôi ra làm nguyên nhân cho trận oanh tạc kia đang thong dong đi… hứng gió.
Sắp Noel. Thành phố vốn huy hoàng lại càng rực rỡ với ba màu đỏ, trắng, xanh. Nếu Tràng Tiền Plaza phủ lớp tuyết dày trắng xốp với ông già Santa chình ình trước cửa, thì Vincom tràn ngập sắc xanh từ giàn đèn hiệu ứng và cây thông noel cao ngất được trang hoàng lộng lẫy. Dòng người nhộn nhịp lại càng làm cho không khí một ngày lễ mới du nhập vào Việt Nam vài năm gần đây thêm phần rộn ràng. Tuyết bao lấy miền nhiệt đới trên từng ô cửa kính các ngôi nhà. Hồ Gươm sáng lên trong ánh đèn neon khi bầu trời bắt đầu chuyển sang màu xanh thẫm trước lúc hòa tan vào bóng đêm.
Nó dựa người vào vai anh, nghiêng đầu ngắm một Hà Nội lung linh, lấp lánh nhưng vẫn giữ nguyên vẻ cổ kính vốn có. Noel cũng chẵng có ý nghĩa gì với một thằng nhóc mang tôn giáo Không như nó. Nhưng lời hẹn lại làm đêm 24/12 trở nên đặc biệt. Nó nhớ lại buổi tối hôm đó, để rồi ngượng nghịu dúi cái mặt nóng ran vào lưng anh. Vòng tay anh lúc ôm chặt nó mạnh mẽ. Nó không dứt nổi cánh tay ấy ra, hay vì chính nó không muốn dứt ra. Bóng dáng anh bao trùm lấy nó. Nó thấy an tâm. Nó không phải cố chịu đựng đêm tối nó vẫn sợ hãi. Nó không cần nén mình trong trách nhiệm một đứa con ngoan hay ông anh tốt. Anh chăm sóc nó, chiều chuộng nó như một đứa trẻ. Anh cho nó cái quyền được nhõng nhẽo với anh, rồi luôn đáp ứng nó. Anh chấp nhận những yêu cầu của nó, dù vô lý đến đâu. Nó bắt anh đưa đi ăn kem giữa trời đông buốt giá, lại nhăn mặt ngay khi hơi lạnh chạm vào môi, làm anh giật mình kéo nó sang quầy bánh kem, sợ nó ốm. Nó đòi anh đi trượt patin, nhưng lại không đứng vững trên đôi giày bốn bánh. Anh đứng cạnh nó, nắm tay dìu từng bước sợ nó ngã. Sáng, anh chờ nó ở bến xe, bắt nó mang đầy đủ găng tay, mũ len, khăn rồi đưa nó đến trường. Trưa, anh lại bắt nó về Banana ăn, không cho nó tụ tập games cùng đám bạn, sợ đôi mắt thủy tinh mờ đi, sợ nó bỏ bữa. Thời gian bên cạnh anh, mỗi ngày chưa đầy ba tiếng, mà lúc nào nó cũng vui vẻ cười đùa. Anh cứ làm nó hư, để nó muốn bên anh mãi.