Nội dung truyện
Xương cầm tô cơm đã vơi đi một phần, ngó quanh quất. Sau khi chắc chắn không có ai, nó rón rén đến bên thùng rác, mở nắp ra và định gạt số cơm thừa vào đó. Một giọng nói vang lên phía sau làm nó giật mình:
– Tôi không nghĩ làm như thế là hay đâu!
Nó quay phắt lại, nhìn thấy Nguyên đang đứng đó rồi đưa tay lên ngực thở phào:
– Là cậu à? Làm tôi sợ chết khiếp!
Nguyên vẫn nhìn nó đăm đăm:
– Tôi nghĩ nếu Nhữ biết cậu không ăn hết cơm thì cậu ta sẽ không thực hiện giao ước của mình đâu.
Xương đáp trả Nguyên bằng một cái nhìn đầy bướng bỉnh. Nó xoay người lại, dùng chân đạp mạnh xuống chiếc cần bẩy bên dưới làm nắp thùng rác bật ra rồi đổ ụp bát cơm xuống đó. Nó hất mặt thách thức:
– Tôi cứ đổ đấy! Làm gì được tôi nào!- Rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
Nguyên tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có người cứng đầu và ăn thua đến thế. Cậu thầm nghĩ nếu mình không nói gì có lẽ Xương sẽ không đổ bát cơm đi vì trông nó lúc ấy cũng lưỡng lự lắm. Nghĩ xong cậu bật cười, thế chẳng hoá ra chính cậu có lỗi khi vô tình khiêu khích Xương à? Anh em nhà này thật là…