Summary
Trần Đồng ngồi quay lưng lại với Hàn Yên không biết đang nghĩ gì, bóng lưng của hắn khi nhìn cách một lớp ánh sáng trắng trông mới thật cô độc làm sao. Hàn Yên đi theo Trần Đồng đã hai năm rồi, những kí ức của cậu với hắn đa phần đều là vào lúc trời sập tối, đối với Trần Đồng của ban ngày ngược lại cậu cảm thấy có chút lạ lẫm.
“Đói chưa?” Trần Đồng đột nhiên hỏi.
Tay Hàn Yên tê cứng, cậu không rõ vì sao Trần Đồng biết rằng cậu đã tỉnh, cứ như thể có con mắt mọc ở sau lưng Trần Đồng vậy, thứ trực giác nhạy như dã thú này khiến Hàn Yên hoảng sợ, nhưng cậu cũng rất lẹ làng “Ừ” một tiếng, ngồi dậy như chẳng hề có việc gì.
“Trong tủ lạnh có thức ăn, cậu lấy giùm tôi chút bia.”
Thức ăn trong tủ lạnh không nhiều, chỉ có một chút đồ hộp và bánh mì, nhưng bia thì lại nhét đầy cả một dãy. Hàn Yên lấy đại vài lon bia, mấy ổ bánh mì, suy nghĩ chút thì cậu lại lấy thêm cho Trần Đồng một ổ bánh mì và một thịt bò đóng hộp.
Căn hộ mà Trần Đồng dùng để ẩn thân này ngoài trừ nhà vệ sinh, phòng bếp thì chỉ có một phòng ngủ, ngay cả bàn ăn cũng không có đến một cái, Hàn Yên cầm thức ăn, bối rối không biết nên đặt ở đâu. Trần Đồng nhìn thấy thì liền ngồi lên giường, vỗ vỗ lên tấm ga giường trắng tinh khôi: “Qua đây.”