Summary
Hoàng thượng tỉnh dậy thì không thấy Huan Zhang đâu, ngài đọc qua bức thư trên bàn, biết rằng Huan Zhang sợ mình giữ lại thêm lâu, cho nên liền tức tốc sai người đuổi theo. Cũng may lúc đó Huan Zhang vừa rời khỏi thành, cho nên ngựa của Hoàng thượng và các thái giám đã đuổi theo kịp:
– Ngự đệ!
– Là… bệ hạ đó sao? Xin bệ hạ hãy cho bần tăng lên đường…
– Trẫm biết không thể giữ ngự đệ thêm lâu, cho nên không hề có ý ngăn cản ngự đệ làm chuyện này. Đường đến tây thiên vô cùng xa xôi, trẫm đã chuẩn bị một con bạch mã cùng với một khoản lộ phí, ngự đệ hãy nhận cho mau!
– Đa tạ bệ hạ! Ngựa tốt thì bần tăng xin nhận, còn chỗ tiền này thì… thật ra bần tăng chỉ cần một chiếc bát để hoá duyên thôi ạ!
Hoàng thượng nhìn thấy chiếc bát mẻ trong tay Huan Zhang, liền sai thái giám thay nó bằng một chiếc bát vàng. Sau đó ngài chạy đến nắm tay Huan Zhang nhẹ giọng nói:
– Lát nữa đây chúng ta sẽ chia ly cách biệt, ngự đệ nhất định không được quên cố hương, càng không được quên trẫm…
– Bệ hạ…