Summary
Hào không nhịn nổi cười, anh vừa nói vừa nấc:
– Hồi nãy nó… thấy tao… chưa mặc quần áo gì hết… nó mắc cỡ đó mày…
Thy phì cười:
– Đồ mắc dịch. Vậy mà còn chọc nó… mày cố ý phải không?
Hào phân bua:
– Không có, thiệt tình tao quên khuấy mất, thói quen mà,… lúc trước nhà không có ai tao còn hay ‘trần như nhộng’ chạy lung tung khắp nhà kìa.
Thy phá lên cười giòn tan:
– Cũng may, ban nãy mày không ‘trần truồng’ mà chạy vào đây…
Hào vẫn thản nhiên:
– Cũng có thể lắm à…
Thy nhăn mặt nói:
– Cái thằng… mày bê bối vậy sao được? Tao ngồi ở đây thì sao? Mày chạy lông nhông vậy trước mặt tao hả?