Summary
Cánh cửa phòng mở to hơn và một bóng người bước ra ánh sáng do ngọn đèn ngủ mang lại.
Macberk Humphrey! Ông ta làm gì mà lang thang trong nhà lúc nữa đêm thế này?
“Ông…ông làm tôi sợ quá!” Tôi đưa tay ép chặt ngực mình để tim đập chậm lại “Có chuy…chuyện gì thế?”
“Cậu có cái gì ăn không?” Gương mặt bơ phờ với đôi mắt trợn ngược nhìn thẳng vào tôi “Nhà bếp không nấu ăn nữa”
Ra là ông ta đi kiếm đồ ăn, vậy mà báo hại tôi suýt đứng tim.
“Tôi…tôi xin lỗi…nhưng tôi…không mang theo…theo đồ ăn…” Giọng tôi vẫn còn run.
“Vậy à!” Thất vọng ông ta quay trở lại cửa ra vào. Macberk đóng cửa phòng tôi lại và bỏ đi.
Cứ bị như vầy vài lần chắc mình chết mất- Tôi thở mạnh và nằm xuống giường, kéo chăn đến tận cằm.