Summary
Cha này có bị dở hơi không vậy ta???
Nó ngồi xuống ghế, trong đầu lầm rầm chửi mình: “Đồ bao đồng, thấy việc mà cứ sáp vô. Người ta đã không đòi bồi thường, lại còn ra vẻ. Bây giờ bị “hành hạ” rồi nè, thấy chưa?”
– “Quý khách có việc gì muốn nói ạ?”
Nó mở đầu khách sáo với nụ cười xã giao giả tạo.
Anh khách lại nhìn nó, rồi cười mỉm:
– “Bộ khi nào nhóc cũng phải khách sáo như vậy hả?”
– “Dạ. Đó là bổn phận của tôi, thưa quý khách.”
Anh khách gật gật đầu (ý gì đây nhỉ), rồi tiếp:
– “Có phải, ý muốn của khách hàng là tối cao nhất, đúng không?” Có câu gì nhỉ…Uhm… “Khách hàng là thượng đế” thì phải.”
– “Tất nhiên là vậy, thưa quý khách. Làm hài lòng quý khách hàng luôn là tôn chỉ hoạt động của quán chúng tôi.”- Nó lập lại bài học quen thuộc của anh Quân.
– “Vậy…nếu bây giờ anh nói…à không…yêu cầu nhóc thay đổi cách xưng hô và trò chuyện thân mật hơn với anh thì sao?”
– “Dạ…Tất nhiên…Nếu quý khách đã nói như vậy.”- Nó đáp (rồi lại tự chửi mình: đồ ngu, te tua rồi thấy chưa.)
– “Vậy, nhóc tên gì?”
– “Dạ thưa quý…”- Nó nói tới đây thì bắt gặp ánh mắt “ai đang là thượng đế ấy nhỉ” của anh ta, bèn nhanh chóng (một cách miễn cưỡng), thay đổi- “Dạ thưa anh, tôi tên là Phong.”