Summary
Ryan không ngừng xoay cây bút trong tay, chơi chán anh lại ngả người ra ghế, thở dài thườn thượt. Anh nửa muốn gặp Raymond nửa không muốn. Nhớ cậu lắm, nhưng lại sợ thấy đôi mắt xanh ướt nước nhìn anh như trách móc. Ryan vò đầu khổ sở, đến giờ anh mới biết, thì ra nước mắt con trai có sức tấn công không thua gì nước mắt con gái. Mà không, nếu là gã đàn ông khác khóc, chưa chắc anh thèm nhìn chứ đừng nói là an ủi. Còn khi thấy cậu rơi lệ, tim anh nhói đau, bủn rủn tay chân và đầu óc trống rỗng. Tại sao cậu bé trở nên đặc biệt với anh như vậy? Một cậu trai có vóc dáng nhỏ hơn tuổi thật, không có đặc điểm gì nổi bật hơn người, ngoại trừ cặp kính cận to và đôi mắt trong sáng lấp lánh tia cười. Thế mà từ ánh mắt đến nụ cười của cậu làm anh điên đảo, nhung nhớ lạ thường. Trong sâu thẳm tâm thức anh hiểu mình muốn gì nơi cậu, cũng biết rõ nguyên nhân sự yêu quí khác thường dành cho cậu, chỉ là anh cố hết sức trốn tránh đáp án, cố gắng phủ nhận nó. Ryan lại thở dài ảo não, đôi vai trĩu xuống gánh nặng tâm sự. Cánh cửa phòng không đóng kín, anh nghe rõ tiếng chân và lời bàn tán của các cô hầu lọt qua khe cửa khép hờ.