Nội dung truyện
Sau cơn mưa, bầu trời trong xanh hẳn, ánh nắng chiếu lấp lánh vào những giọt mưa đọng trên lá làm chúng ánh lên như những hạt ngọc. Nhị đưa bé Nhung tới, con bé hoảng hốt khi thấy nhỏ như thế liền nhờ Nhị chở nhỏ về nhà.
Lãm ngồi đó nghe Nhung kể về cuộc đời của nhỏ, tình cảnh của nó và hắn hiện nay. Lãm trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu.
“ Anh không ngờ Lan lại có quá khứ như thế. Chả trách ban nãy Lan lại có những hành động đó.”
“ Anh có ân hận khi yêu chị ấy không? Anh biết đó, nếu anh em và anh Lâm chia tay thì Lan hồn nhiên mà anh yêu mến sẽ không còn nữa.”
“ Anh yêu là yêu con người của Lan. Anh nghĩ anh không thể thay thế được vị trí của Long và Lâm nhưng anh sẽ cố gắng làm Lan tin tưởng vào anh. Nên anh sẽ không bỏ cuộc.”
“ Có thế chứ. Em đúng là có mắt nhìn người mà. Đó cũng chính là lý do vì sao em lại tin tưởng gọi anh ra thay vì gọi cho người khác..” Con bé hớn hở cười.
“ Lâm và Long sao rồi?”
“ Em không biết .Cứ xuôi theo số phận vậy. Anh Lâm thì từ bỏ còn anh em thì cương quyết kéo lại. Anh biết đấy mối quan hệ mà chỉ có một người cố gắng thì cũng không được gì. Tới đâu hay tới đó.” Con bé xịu mặt xuống.