Summary
Từng tia nước mạnh mẽ đập tới tấp vào mặt, vào người Lou tạo nên một tấm màn bủa vây lấy cơ thể Lou đang run rẩy, hoà lẫn những giọt nước mắt mặn chát không ngừng trào ra. Ngực Lou nóng rát và đau đớn, cậu bật ho vì cổ họng bỗng nhiên tràn ứ đau đớn… dòng nước chảy qua đôi môi cậu chuyển sang màu đỏ rực rồi hoà loãng nhạt dần thành một dung dịch máu hồng uốn éo chạy quanh sàn gạch trắng xanh. Lou run rẩy nhìn dòng máu nóng hổi đang tan dần trong nước. Cậu hiểu, hiểu rất rõ điều này có nghĩa là gì đối với cơ thể cậu. Tình trạng sức khoẻ của cậu hiện tại…
Lou đưa tay tháo gỡ những vòng băng quấn quanh cơ thể, gỡ những miếng gạc lớn ra khỏi những vết thương chỉ vừa se miệng. Dòng nước chảy qua miệng cậu nhạt thếch, không còn nước mắt tuôn rơi nữa, cậu đã kiệt sức rồi, không còn đủ nước mắt để khóc mãi. Khóc thì được cái gì? Dù có khóc đi chăng nữa thì cũng đâu có ai đưa tay đỡ cậu đứng dậy, nâng đỡ cậu? Dù có mong muốn đi chăng nữa thì cũng vậy thôi… Như vậy là đã quá đủ rồi, cậu không còn muốn tiếp tục chống đỡ nữa… Cậu cảm thấy quá mệt mỏi, cậu kiệt sức mất rồi, thân thể này đành buông trôi cho thời gian quyết định.
George đưa tay lên che lấy mắt cản đi ánh nắng chói chang đang toả rạng ngoài khung cửa. George đưa tay ôm lấy đầu, day mạnh vào hai bên thái dương những mong làm dịu đi cơn đau đầu như búa bổ vì những ly rượu tối hôm qua.
George uể oải rời khỏi giường và đi thẳng vào nhà tắm chẳng hề thắc mắc vì sao anh lại ở trên giường với tình trạng như vậy ><. Bỏ mặc dòng nước nóng sưởi ấm cơ thể, George soi mình vào gương, vuốt ngược mái tóc nâu ướt sũng ra sau.