Summary
“Lại là anh.” Phi Điệp liếc nhìn người đứng trước mắt một cách chán chường, xong cậu quay lại với quyển sách đọc dang dở, không thèm ngó ngàng đến cái người đang cười nham nhở từ từ xáp lại gần mình.
“Thôi nào, chúng ta đã ở cùng nhau bao nhiêu đêm, đừng lạnh lùng thế chứ.” Hoàng Long cười cười giọng dê, nhưng nhìn thấy sát khí từ đôi mắt muốn- chết- kiểu- nào của Phi Điệp anh bèn lấy lại bộ mặt nghiêm túc. “Đùa chút thôi mà, Phi Điệp thật chẳng biết giỡn gì cả. Nếu là Anh Thảo thì đã cùng song tấu với tôi rồi.”
Phi Điệp đóng quyển sách lại, sau đó nhìn Hoàng Long chăm chú không chớp mắt cứ như đang ngắm sinh vật lạ ngoài hành tinh. Cái nhìn của Phi Điệp không hiểu sao lại khiến Hoàng Long thấy nghẹt thở, cảm giác như tai và tất cả bộ phận trên cơ thể bị nhúng vào nước sôi, nóng bỏng. Hoàng Long lúng túng nói.
“Sao…sao đột nhiên nhìn tôi như vậy, muốn gì thì cứ nói đi, đừng có nhìn như thế, tôi ngại.”
Một câu nói đùa kết hợp với gương mặt đang đỏ lên thì đúng là hoàn mỹ, tạo ra vẻ e thẹn mắc cỡ của thiếu nữ. Thử hỏi nhìn một tên con trai cao một mét chín, vai u thịt bắp đang đỏ mặt còn nói một câu sến như ốc sên ai mà không nổi cả da…người. Nhưng Phi Điệp không hổ danh là hoàng- tử- băng- giá, biệt hiệu mọi người đặt cho, cậu không hề rùng mình hay chớp mắt, gương mặt vẫn lạnh băng. Một lúc sau Phi Điệp thở dài nói.