Nội dung truyện
” Vẫn biết yêu em là lỗi lầm, vẫn biết yêu em là thất vọng, vẫn biết yêu em là tìm không ra cho ta lối thoát…”
– A lô, anh nghe rồi, Danh Ngọc!
– Anh Đăng à, em nhớ anh quá!
– Anh…anh cũng nhớ Ngọc lắm. Anh buồn, buồn vô hạn.
– Em cũng vậy. Em biết phải làm sao đây anh?
– Ngọc à, sức khỏe của mẹ thế nào rồi?
– Mẹ em xuất viện rồi. Sức khỏe cũng đang tốt dần lên. Nhưng bố em thì..
– Bố em sao?
– Bố em càng lúc càng nghiêm nghị với em hơn. Trong ánh mắt ông cụ em nhận thấy không còn sự trìu mến thân thương như ngày nào nữa mà thay vào đó là một cái gì đó rất đáng sợ. Nhiều lúc ánh mắt ông cụ nhìn em như không phải đang nhìn đứa con ruột của mình mà cứ như nhìn một thứ gì đó đầy tởm lợm. Em…em đau lòng lắm anh ơi!
– Ngọc, anh xin lỗi! Tất cả là tại anh mà em vướng phải bi kịch đau lòng này. Là anh không tốt!
– Anh đừng nói vậy mà. Anh Đăng ơi, em nghĩ chuyện của chúng ta chắc chẳng có hi vọng gì đâu. Mới đầu nghe anh nói em còn tự tin chút chút nhưng bây giờ thì… Anh Đăng ơi, em phải làm sao bây giờ? Em không thể sống thiếu anh nhưng cũng không thể đến bên anh được. Em buồn, em nhớ anh, em đau lòng đến phát điên lên mất thôi. Nhiều lúc em muốn gọi cho anh để thỏa nỗi nhớ mong nhưng ngay cả niềm vui ấy cũng bị bố em cấm đoán. Em đang phải trốn ông cụ để gọi cho anh đây này. Cứ sống kiểu này chắc em gục ngã mất thôi. Thôi chết!
” Tút…tút…tút…! ”
– A lô, Ngọc à!
– Danh Ngọc, mày gọi điện cho ai thế?
– Dạ…đâu có! Đâu có ai đâu mà bố!
– Tao đã cấm mày bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không được liên lạc với thằng ôn dịch đó. Mày muốn làm tao tức chết phải không?
– Con…con xin lỗi bố! Nhưng bố ơi, con…
– Cấm! Tao cấm mày nói tiếp! Giờ thì đưa máy cho tao!
Không còn cách nào khác, Danh Ngọc đành phải run run đưa chiếc điện thoại cho ông cụ. Sắc mặt tối sầm giận dữ, ông nhấn nút gọi lại.