Summary
Và bạn biết không, hắn đã không đi, mà nhờ tôi đến. Hắn còn chỉ cho tôi chỗ ngồi quen thuộc là góc khuất nhìn xuống đường ở tầng 2 của quán cà phê. Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi cũng đến đó giùm hắn. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại vào quán cà phê đối diện với Chỗ cũ và chọn một chỗ ngồi có thể quan sát góc khuất ở tầng 2 bên đó. Sau tấm màn, tôi thấy gã tình nhân tội nghiệp của hắn cứ ngồi đờ đẫn chờ đợi với một hộp quà trên bàn, chốc lát lại nhìn đồng hồ và gọi điện thoại. Hắn đã không trả lời thì phải. Và đúng một tiếng sau, gã tình nhân uể oải đứng dậy và ôm lấy hộp quà. Gã nhìn xuống đường bằng ánh mắt thẫn thờ rồi lắc đầu đi khỏi. Khi tôi quay về để gặp hắn, hắn chẳng nói lấy một lời. Và tôi cũng chẳng buồn hỏi thêm một điều gì nữa.
Cho tôi dừng cái công việc kể lể để quay về hiện tại một chút. Cái phòng của hắn mới kỳ cục làm sao. Hắn treo những tấm gương lớn khắp tường nên tôi nhìn đâu cũng có thể thấy sự phản chiếu của mình và những thứ trên giường ở trong đó. Và chỉ cần nghiêng đầu, tôi lại nhìn thấy mọi thứ được lặp lại đến vô tận do sự đối xứng của gương. Tôi nghĩ cái thằng này chắc bị quỷ ám. Thử tưởng tượng một đêm nào đó, hắn đốt một cây nến và nghiêng đầu nhìn vào trong gương, khuôn mặt của hắn sẽ hiện lên hốc hác và ửng đỏ như một gã say rượu. Những ngọn nến phản chiếu sẽ tạo thành một đường ánh sáng lập lòe dẫn đến những nơi sâu hút háo. Và chẳng hề sót lại một chút ánh sáng nào ở cuối đường hầm ấy. Tôi chợt rùng mình khi nghĩ rằng: “Chẳng biết linh hồn hắn có trôi dạt đến nơi tối tăm bất tận ấy không. Và làm sao hắn có thể quay trở về với đôi giày còn nguyên vẹn?”
Bất giác, tôi mở nắp chiếc máy tính xách tay của hắn còn nằm trên giường lên. Hắn vẫn đang để máy, như thói quen online suốt ngày đêm. Chương trình chơi nhạc vẫn chạy tuyển tập nhạc hòa tấu của Yiruma. Tôi quờ quạng lấy cái tai nghe còn gắn dây vào máy, giai điệu của ca khúc Kiss The Rain với tiếng dương cầm chơi ở một quãng cao vừa đủ để nó thánh thót như tiếng mưa rơi ngoài kia. Mà không, nó nhẹ hơn thế, như ngàn nụ hôn bất tận thả tràn vào mưa. Bỗng nhiên, tôi lại nhớ về những ngày tháng cùng hắn lang thang dưới mưa, áo phong phanh, chiếc xe đạp cứ lăn bánh hoài về nơi nào không rõ. Hắn còn hát một bài gì đó rất khẽ khàng. Tôi cứ nghĩ, nếu áp tai vào ngực hắn, thì tiếng hát của hắn sẽ nghe như thế nào. Lúc đó, hắn thực sự ngây thơ. Hắn còn kể cho tôi nghe mãi về lý tưởng của cuộc đời hắn: “Tao sẽ trở thành nhà văn mày ạ. Không có gì sướng cho bằng viết được một câu chuyện nào đó mà chứa đựng tất cả cuộc đời. Người ta sẽ khóc và cười vì được thấy mình ở đó. Chẳng cần triết lý cao siêu, chẳng cần giáo dục hay dạy đời ai cả. Cứ để cho người ta được thấy họ ở đó thôi. Cứ cho họ soi vào từng trang sách rồi khóc và cười. Còn gì bằng nữa phải không?”