Summary
Cách đây mấy năm,tôi chỉ là một anh chàng sinh viên khù khờ từ một tỉnh miền tây lên Sài Gòn trọ học…
Nếu nhà giàu thì không nói gì nhưng ba mẹ tôi chỉ thuộc dạng ”bần cố nông” suốt ngày ”bán mặt cho đất bán lưng cho trời” quần quật suốt cả đời cũng không ngóc đầu lên nổi…
Nuôi tôi tới thi đậu đại học thì quả là một kỳ công …nên tôi nào dám đòi hỏi gì thêm nữa ở hai đấng sinh thành ?
Phận làm con,tuổi 18 cũng là lúc trí khôn đã phát triển tạm gọi là đầy đủ rồi còn gì ?
Thế nên ngày chia tay ba mẹ nơi bến xe ,tôi mạnh dạn tuyên bố hùng hồn một câu :
-Sài Gòn dễ sống lắm ! Cứ để con vừa học vừa làm cũng được mà …Xin đừng lo lắng cho con nữa !
Với tuổi thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết trong tim,mơ mộng cũng không ít nên ngồi trên xe mà tôi cứ líu lo ca hát như chim …
Chúa ơi,trong lúc tôi đang phấn khởi hết biết vậy mà bác tài nỡ lòng nào chơi cổ nhạc khiến lòng tôi nghe tê tái gì đâu khi nghĩ tới thân phận mình lúc này…
”Tiền…
Tiền hỡi mi là vuông giấy mỏng
Sao hay…đổi trắng với thay đen ?
Thế nhân lừa lọc…đời man trá…
Kết cuộc chung quy…chỉ vì…tiền…
Tiền bạc ơi,nhờ mi mà con người được phú quý vinh hoa và sinh ra lễ nghĩa…Rồi cũng vì mi mà lòng người sa đọa xâu xé nhau bởi hai chữ …kim…