Summary
Hai người vẫn chưa biết thêm gì nhiều về nhau sau cuộc nói chuyện về Tracy Chapman. Mỗi lần gặp nhau thường chỉ có sex và sex, họ nói chuyện với nhau bằng tay, lưỡi và môi… và hắn càng ngày càng thấy kinh tởm bản thân. Hắn thoả mãn khi hành hạ cậu không thương tiếc. Mặc dù không chơi BDSM hay dùng sex toys, hắn cũng có nhiều trò khác để buộc cậu lên tới tột đỉnh. Có lúc, hắn còn ép cậu dùng thuốc kích dục, và sung sướng khi nhìn khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể nóng rực và ướt đẫm mồ hôi, cùng đôi mắt nhoà lệ vì nỗ lực kiềm chế bản thân trong tuyệt vọng của cậu. Thế nhưng khi cậu đã quen với cái trò làm tình không khác gì một con thú đực của hắn, khi cậu thản nhiên mở rộng hai chân trên giường và nhìn hắn bằng ánh mắt trống rỗng, hắn lại nghĩ ra trò mới. Hắn không cho phép cậu thoả mãn ngay lập tức, không cho cậu xuất ra khi lên tới đỉnh, mà kéo dài thời gian mơn trớn vuốt ve trên tất cả những điểm nhạy cảm của cơ thể cậu, đưa cậu đi từ A tới Y nhưng tuyệt đối không cho tới Z. Dĩ nhiên cậu ta chỉ là một con người, bản năng tình dục có sức mạnh chi phối con người ngoài tưởng tượng và hắn vô cùng thích thú khi lần đầu tiên, cậu phải mở miệng van xin hắn chấm dứt trò chơi và xâm chiếm cậu thật nhanh.
Sau mỗi đêm cuồng loạn như vậy, không hiểu cậu lấy đâu ra sức để luôn thức dậy trước hắn vào sáng hôm sau. Mỗi lần mở mắt, hắn đều thấy cậu đã tắm rửa sạch sẽ, quần áo tề chỉnh chờ hắn dậy. Thế là hắn lại nghĩ ra trò khác. Hắn bất chấp mọi cố gắng của cậu, tiếp tục lôi cậu vào cuộc chơi một lần nữa, lột sạch quần áo và khiến cơ thể cậu lại bị nhuốm bẩn. Vì vậy, “tối thứ sáu” của hắn thực chất phải kéo dài tới trưa chiều thứ bảy và cậu ta thì rút ra kinh nghiệm quan trọng: tự cởi quần áo nếu không muốn chúng bị xé tan tành và chỉ mặc quần áo lót vào sáng hôm sau.
Số tiền hắn trả cho cậu mỗi đêm giờ không còn mức cố định nào nữa. Có khi hứng lên, hắn rút trong ví ra cả mấy tờ 100$ quăng cho cậu. Cậu không từ chối, nhưng cũng chưa từng đòi hỏi hắn phải chi bao nhiêu. Cậu sớm học được cách nhận tiền của hắn với thái độ thản nhiên như thể cậu đã bỏ ra “công sức” xứng đáng với số tiền đó. Còn hắn, hắn cũng chưa bao giờ lăn tăn về chuyện số tiền đó có quá nhiều hay không, hắn không thấy tiếc nếu cảm thấy được thoải mái. Suy cho cùng, không làm ra tiền bao giờ tiêu cũng dễ hơn.