Summary
Rồi mỉm cười động viên nó và cũng hối lỗi vì anh bạn vũ phu của tôi nữa. Ấy thế mà cái thằng này giương con mắt còn lành lặn để giương được lên nhìn tôi, đần mặt ra. Quê quá tôi quay đi thật nhanh kẻo thiên hạ lại chửi thấy người sang bắt quàng làm họ.
Ngoài cổng, cả Tuyền lẫn Cương đều đã đứng chờ ở ngoài. Cương chạy đến gần tôi còn Tuyền chỉ đứng yên dựa vào xe, nhìn chằm chằm vào sau lưng tôi. Tôi ngoảnh lại thì thấy Hậu đang rẽ sang hướng khác. Chắc thấy anh Cương nên sợ bị sưng nốt bên mắt còn lại đây. Tôi tủm tỉm cười đi về phía Tuyền.
– Vẫn bực mình hả em? Anh Cương giải quyết rồi mà. Mặc kệ đi. Hôm nay nó xin lỗi anh rồi đấy.
Tuyền chỉ dành cho tôi một nụ cười lạnh ngắt. Tôi chợt thấy lạnh người, vội vàng kéo Cương ra một chỗ.
– Anh kể Tuyền nghe rồi à?
– Không. Chưa hề. Chắc là đoán ra.
– Đoán thế nào được mà đoán.
– Đoán gì?
Tuyền làm cả hai giật bắn. Cô đang nhoẻn miệng cười rất tươi, ánh sáng toả ra làm nhoà cả nỗi lo lắng vu vơ mới chập chờn trong đầu tôi.