Summary
Du xen ngang mạch suy nghĩ của hắn bằng câu trả lời vô thưởng vô phạt:
– Nếu chú nghĩ thế!
Đến lượt hắn ngỡ ngàng, dù đã nghi ngờ nhưng nghe chính miệng Du thừa nhận thì hắn vẫn sốc. Vậy ra Du giống hắn, giống Huỳnh, giống những nhóc 9x. Thế giới này nhỏ thật, không cần lên mạng kiếm tìm, lượn đi lượn lại vẫn đụng người trong giới. “Những chàng trai bị trời đày” dễ có duyên với nhau vậy sao? Càng nghĩ hắn càng lạ lẫm khi trái tim đập dồn dập hơn, trung tâm tuần hoàn máu rộn rã niềm vui không tên, đặc biệt hắn nhận thấy tiếng thở phào khiến bản thân nhẹ nhõm nhiều.
Ngược lại tâm lý trong lòng hắn, Du nãy giờ vẫn dõi theo từng cử chỉ nét mặt và đã hiểu tiếng thở phào của hắn theo nghĩa khác. Du nói, tiếng đều đều nghe mai mỉa:
– Chú tởm lợm tui lắm nhỉ! Cùng là đàn ông mà quan hệ với nhau, chắc chú chưa bao giờ gặp – Du tiến thêm để đứng gần, vì thấp hơn hắn một cái đầu nên cậu nhóc phải ngước lên cao làm hắn cảm nhận được cả hơi thở buồn buồn – Tui là thế đó! Bệnh hoạn, biến thái, rác rưởi… Chú thích miệt thị thì tự nhiên, tui vẫn đang nghe.
Hắn nói nhanh muốn hụt hơi:
– Tôi không có ý đấy! Không ai ở đây có quyền phán xét em là thứ gì hết!