Summary
Ôm gương mặt nhìn anh và nói, nước mắt trên đôi mắt tôi tuôn trào thác đổ, tôi bỏ chạy đi mà không biết mình sẽ đi đâu, tôi chạy ngang qua Minh, cậu ta giữ tôi lại nhưng tôi đã hất tay Minh và chạy đi. Tôi chạy đi, còn anh thì đừng chết trân và nhìn bàn tay đã đánh vào má của tôi. Theo như Minh kể lại, mặt anh buồn lắm, đôi mắt anh long lanh như bên trong ấy nước mắt đang muốn tuôn ra. Trong khi bên đó thầy John đang cười hớn hở. Sao khi bình tâm lại, anh đuổi theo tôi nhưng tôi đã xin phép về, tôi về nhà tắt hết chuông nhà và tắt luôn điện thoại, anh đã đến nhà nhưng tôi cũng không gặp. Tôi khóc vì mình bị đánh, và càng khóc nhiều hơn khi người đánh tôi lại là anh, người mà tôi chưa bao giờ tưởng tưởng người đó sẽ cho tôi 1 cái tát tay. Nguyên đêm đó tôi đã không ngủ được vì hình ảnh lúc chiều. Sáng hôm sao tôi cố ý đi học thật sớm mà không chờ anh đến đón, tôi đến trường thật sớm và biết được thế nào anh cũng đến nhưng sẽ chậm hơn tôi thôi. Hôm nay là lịch trực thư viện của tôi và Minh. Nhưng tôi đến sớm quá nên trường vẫn chưa có ai. Thư viện trường tôi rất kín và được cách âm rất tốt, nên có thể ngủ để chờ Minh mà không bị ai làm phiền. Bất chợt tôi nghe tiếng cà thẻ, tôi tưởng Minh đến nên chạy ra xem, thì ra là thầy John, tôi bắt đầu thấy sợ, thầy cười rất nham nhở.
– Sao thầy đến trường sớm thế, vẫn còn sớm mà? – tôi hỏi
– Thầy ở lại trường mà, thầy ở tầng 3 của trường. Ở đây chứ đâu mà sớm hay muộn. – thầy cười cười.