Vận mệnh cô đơn... - Chương 1
Chapter 1 – You get under my skin
Written by: Kal Kally
~*~
Nhảy chuyền từ mái nhà qua mái nhà, Hiei đi ngang qua thành phố. Bóng cậu in hình trên nền trời vàng rực của buổi hoàng hôn chỉ là một vệt đen thoắt ẩn thoắt hiện.
Máu nhỏ xuống từng giọt từ ống tay áo bên phải của cậu. Cả một cánh tay áo đã ướt đẫm máu từ vết thương ở vai. Vết thương sâu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Với yêu khí của Hiei, cậu có thể chữa lành nó không khó khăn gì, nhưng cậu lại tự chặn dòng yêu khí không cho dẫn tới vết thương.
Hiei dừng lại trên một cành cây trong một cái sân nhỏ. Cánh cửa sổ đối diện vẫn mở như thường lệ. Từ phía trong phòng phảng phất một mùi hương hoa hồng êm dịu. Hiei hơi mỉm cười, người đó có ở nhà. Ánh mắt cậu lướt vào bên trong phòng. Một người con trai tóc đỏ dài đang ngồi bên bàn, viết cái gì đó lên một cuốn sổ dày.
Người con trai bỗng đặt bút xuống và quay ra phía cửa sổ. Hiei nhảy khỏi cành cây vào phía trong căn phòng, biết rằng người con trai kia đã phát hiện ra mình. “Kurama.” Cậu chỉ gọi tên thay cho một lời chào.
Kurama đứng dậy và quay lại phía cậu. “Hiei. Cậu đến sớm hơn mọi khi đấy.” Chợt mắt cậu mở to sửng sốt khi nhìn thấy máu chảy từ tay áo Hiei đã đọng lại thành một vũng nhỏ trên sàn. Cậu chạy lại chỗ Hiei. “Hiei, cậu làm sao vậy?”
“Không sao hết.” Hiei nhún vai như chẳng có gì xảy ra, nhưng cử động ấy khiến vai phải đau buốt. Cậu nhăn mặt, rồi chợt nhận ra mình đã nhăn mặt và nhăn mặt còn lâu hơn.
“Không sao hết?!? Áo cậu đã ướt đẫm máu. Đây không phải là không sao hết, Hiei!”
“Đừng hét lên thế Kurama. Đây có phải là lần đầu tiên tôi bị thương đâu?”
“Không phải. Thực ra đây chỉ là lần thứ ba trong tuần này. Và hôm nay mới là thứ Năm.” Kurama thở dài. “Nhiêu lúc tôi nghĩ là cậu cố ý để mình bị thương đấy.”
“Có thể.”
“Cái gì cơ?” Kurama hỏi lại, không tin vào tai mình nữa.
“Không có gì.”
Kurama không hỏi thêm nữa. Cậu ra hiệu cho Hiei ngồi xuống giường, đi lấy hộp bông băng rồi bắt đầu băng bó vết thương cho Hiei. Không ai nói một lời. Phía bên ngoài, màn đêm đang buông xuống trên cành lá. Ở bên trong phòng, một sự im lặng êm dịu bao trùm lên cả hai yêu quái.
“Rồi đấy.” Kurama nói và đóng hộp bông băng lại.
“Tôi đi đây.” Hiei cũng đứng dậy và đi ra phía cửa sổ. Cậu gầm gừ nhẹ với vẻ khó chịu khi Kurama nắm cổ tay cậu kéo lại. Tuy vậy, Hiei không hề tìm cách giật tay ra.
“Cậu định đi đâu?” Kurama hỏi.
“Không phải việc của cậu.”
“Tại sao cậu không nghỉ lại đây qua đêm? Hãy để vết thương của cậu có thời gian để lành lại đã. Hiei, ở lại đây nhé?”
“Không.” Hiei bướng bỉnh trả lời.
“Hiei!” Kurama nhìn thẳng vào mắt Hiei nửa như cầu xin, nửa như sai khiến. Hiei chẳng nói gì, chỉ nhìn lại một cách vô cảm, nhưng ánh mắt Kurama không hề lay chuyển. Cuối cùng, Hiei cụp mắt xuống và quay đầu đi. “Ở lại đây nhé, Hiei?” Kurama lập lại câu hỏi. Hiei không trả lời.
Một nụ cười thoảng qua trên môi Kurama, cậu biết mình đã thắng. “Giờ ở lại đây và nghỉ ngơi đi.” Kurama nói và thả tay Hiei ra. Cậu lôi từ trong tủ ra một bộ quần áo ngắn và vứt lên giường. Thay ra bộ này đi. Tôi sẽ đem quần áo cậu đi giặt.”
“Tại sao?” Hiei hỏi.
“Tại vì nó ướt đẫm máu rồi.”
“Chẳng sao hết. Một chút máu thì có là gì đâu.”
“Thế cậu định mặc chúng đến chỗ Yukina à?” Kurama nhướn mày hỏi.
“Cứ làm cái gì cậu muốn đi.” Hiei ngay lập tức đồng ý.
Kurama bật cười và quay đi để Hiei thay quần áo. Vẻ mặt Hiei lúc cậu nhắc tới tên Yukina thật là đáng giá nghìn vàng. Nếu biết cách thì thậm chí ngay cả một người cứng đầu cứng cổ như Hiei cũng dễ dàng bị khuất phục. Cậu cầm lấy hộp bông băng và bộ quần áo đen của Hiei và bước ra khỏi phòng. Khi cậu quay lại, Hiei đang đứng dựa vào tường, mắt nhắm nghiền.
“Tôi không ở lại đây đâu.” Hiei thông báo.
“Thật sao?” Kurama cười nhẹ, liếc ra phía cửa sổ, giờ đã đóng và rèm đã được kéo vào.
“Hn.”
Kurama không trả lời. Trên tay cậu chợt xuất hiện một đoá hoa rất lạ. Cậu nghiền nát nó trong lòng bàn tay mình cho đến khi một thứ chất lỏng màu đỏ chảy qua những kẽ tay và rơi lên vệt máu trên sàn. Ngay khi chất lỏng gặp vệt máu, hai màu đỏ hoà quyện vào nhau và tan biến.
“Sao phải mất công thế?” Hiei hỏi, mắt vẫn nhắm.
“Tôi sẽ gặp rắc rối nếu mẹ tôi bắt gặp máu trong phòng.” Kurama giải thích. Cậu tắt đèn và leo lên giường. Chỉ một lúc sau, một bóng người nhỏ nhắn chui vào chăn cùng cậu.
“Ngủ ngon, Hiei.” Kurama nói nhỏ.
“Hn.” Ngập ngừng một chút, Hiei nói nhỏ, tiếng cậu gần như mất hút trong bóng tối. “Ngủ ngon, Kurama.”
Kurama đã ngủ rồi, nhưng Hiei còn thức rất lâu. Cậu nằm lặng yên lắng nghe hơi thở đều và chậm của Kurama. Bạn cậu đã ngủ say rồi. Giờ đây, Kurama đang mơ thấy những gì, cậu thầm tự hỏi. Liệu những thù hận và đau khổ, máu và nước mắt của bốn trăm năm là yêu cáo có đuổi theo Kurama vào tận giấc ngủ như những ký ức của Hiei về cuộc đời ngắn hơn nhiều của cậu vẫn đuổi theo cậu hàng đêm không? Hay những giấc mơ của Kurama cũng tràn đầy hoa, đẹp và dịu dàng như chính bản thân bạn cậu vậy?
Có lẽ là ấm áp và bình yên, Hiei tự nhủ thầm. Bởi vì sự bình yên ấy đã lan sang cả cậu, xua đi những cơn ác mộng triền miên. Có lẽ vì vậy mà cậu luôn quay trở lại nơi này, quay trở lại với Kurama.
Hương thơm thoang thoảng trong không gian cùng sự im lặng êm dịu hoà vào nhau tạo thành một bản hợp âm câm lặng xua những ý nghĩ dần rời khỏi tâm trí cậu. Một cách vô thức, Hiei xích lại gần Kurama hơn nữa. Cậu chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Ai mà tin được rằng một yêu quái lửa như cậu cũng vẫn khao khát hơi ấm của một con người?
~*~
Một cái chạm nhẹ hơi ươn ướt trên môi đánh thức Hiei tỉnh dậy. Cậu thấy mình nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Kurama. Có vẻ bực mình, cậu ngồi dậy và đẩy Kurama lùi lại. “Cậu đã làm gì thế?”
“Chẳng có gì cả.” Kurama cười.
Chẳng khó khăn gì để nhận ra Kurama đang cố tình dùng chính cái cách cậu hay đối đáp mọi người để trả lời cậu. Hiei khịt mũi quay đi. “Tôi lại còn không biết rõ cậu nữa. Không cẩn thạn thì khéo cậu lại trồng một cái cây quái gở nào đó lên người tôi mất ấy chứ. Cậu lúc nào cũng phiền nhiễu như thế.” Hiei phàn nàn, dù vậy, giọng cậu không có vẻ ác ý thường ngày.
“Tôi đang tự hỏi mình,” Hiei chớp mắt vì chủ đề bị đổi quá đột ngột, nhưng không nói gì. Kurama tiếp tục. “Nếu như có lúc nào đó tôi biến mất, liệu cậu có đi tìm tôi không? Liệu cậu có không thể ngừng tìm tôi cho đến khi cậu tìm thấy?”
“Tự hỏi mình à? Thế thì cứ để mình trả lời đi.”
“Hiei! Nghiêm chỉnh đấy. Đợi đã!” Kurama kêu lên. “Cậu vừa nói đùa đúng không? Không thể tin được là cậu đã làm thế.” Cậu nói và đập nhẹ vào mũi Hiei.
Hiei đập tay Kurama đi và gắt. “Đừng làm thế.”
“Thế thì trả lời tôi đi, cậu sẽ làm gì nếu tôi biến mất?”
“Cậu thực sự là phiền nhiễu đấy. Tại sao lại hỏi như vậy? Cậu sẽ không biến mất.”
“Nhưng nếu như chuyện đó thực sự sẽ xảy ra trong tương lai thì sao?” Kurama phản đối. “Cậu sẽ chẳng bao giờ biết được tương lai sẽ dành cho cậu điều gì, phải không nào?”
“Vô nghĩa. Thậm chí nếu thực sự có chuyện gì xảy ra thì tôi tin tưởng cậu ít nhất cũng đủ sức tự sống sót trước bất cứ đe doạ nào và quay trở về. Tôi lại còn không biết cậu nữa. Tôi dám chắc cậu còn chịu khó dành thời gian chăm sóc cho bất cứ ai dám chạm đến cậu nữa ấy chứ.”
“Tôi hy vọng một câu trả lời khác cơ. Cậu lạnh lùng quá, Hiei.” Kurama thở dài.
“Thế cậu còn muốn gì nữa hả con người ngu ngốc? Tôi là như thế đấy.” Giọng Hiei đã nhuốm một chút bực mình. Kurama hôm nay làm sao ấy nhỉ?
“Nhưng tôi thích cậu thế đấy.” Kurama nói. Cậu chạm tay lên má Hiei và ghé sát lại. Vẻ mặt vô cảm trên gương mặt Hiei không thay đổi, nhưng không hiểu tại sao trái tim cậu lại đập mạnh hơn. Đôi mắt cậu tự dưng nhắm lại, cảm thấy hơi thở ấm áp của Kurama trên môi mình.
Đột ngột có tiếng chuông điện thoại. Nó làm Hiei giật mình nhận ra chuyện gì sắp xảy ra. Cậu chửi thề và lăn ra xa khỏi Kurama. Cậu đã có thể nhảy khỏi giường một cách điệu nghệ, hẳn thế, nếu như cậu không mắc phải cái chăn và ngã đập người xuống sàn cái rầm.
Một giọt mồ hồi xuất hiện trên trán Kurama. “Cậu không sao chứ?” Yêu cáo hỏi và bò ra mép giường nhìn xuống Hiei. Hiei tưởng như mình có thể chết ngay ở đó vì xấu hổ. Cậu kinh hoàng nhận ra má mình hình như đang ửng đỏ. May mắn thay, chuông điện thoại reo lần nữa.
“Câm miệng và trả lời điện thoại đi.” Hiei ra hiệu cho Kurama cầm điện thoại lên, cố làm lời mình giống mệnh lệnh nhất để át đi ấn tượng về cú ngã không đúng lúc của mình. “Trả lời cái thứ đáng nguyền rủa đó đi!” Hiei cau có càu nhàu khi Kurama cứ ngồi lặng, chỉ nhìn cậu sửng sốt.
“Lạ thật nhỉ,” Kurama nhận xét, “cậu chưa bao giờ quan tâm xem liệu tớ có trả lời cái thứ đáng nguyền rủa đó không, và ồ, ra cậu biết điện thoại là cái gì cơ đấy. Thế mà tớ cứ nghĩ–” Điện thoại lại reo, cắt ngang lời Kurama.
“Cậu định trả lời không đây?” Hiei nói vọng lên từ dưới sàn. “Hay là cậu muốn làm một con cáo nướng?” Yêu khí của Hiei tăng lên nhẹ, gửi đến Kurama một lời đe dọa câm lặng. Cậu không hẳn là muốn làm thương tổn Kurama, chỉ là cái hoàn cảnh này khiến cậu quá cảm thấy không thoải mái.
Kurama cười, hoàn toàn không sợ hãi trước lời đe dọa không lời ấy, nhưng cậu vẫn cầm điện thoại lên. “Yusuke?” Sau vài giây, Kurama hỏi với vẻ ngạc nhiên, “Sao cậu gọi sớm thế này?” Yusuke lúc sớm sủa như thế này đồng nghĩa với việc một điều gì đó không được tốt đẹp cho lắm đã xảy ra.
Sau một phút dừng, Kurama kêu lên sửng sốt. “Và cậu muốn bọn tớ giúp vì thế á?” Hiei nhăn mặt. Không chỉ là không được tốt đẹp cho lắm, mà còn là rắc rối, mà nếu cậu đoán đúng, thì sẽ khiến cậu mất cả ngày để giải quyết đây.
“Tớ muốn nói là Hiei và tớ.” Kurama nói. “Cậu ấy ngủ ở đây tối qua.” Nghe thấy tên mình, Hiei giật mình và nhận ra cậu vẫn còn chưa thoát ra khỏi cái chăn. Cậu vội vứt cái chăn ra khỏi mình và đứng dậy. “Chúng tớ không làm CHUYỆN ĐÓ!” Kurama chợt hét vào điện thoại, làm Hiei chú ý. Cậu quay lại và nhíu mày, Kurama đang đỏ mặt.
“CHUYỆN ĐÓ mà chúng ta không làm là gì hả Kurama?” Cậu hỏi và bước tới gần Kurama.
“Không, chẳng có gì đâu.” Kurama suýt đánh rơi điện thoại, khiến Hiei lại càng nghi ngờ hơn. “Đưa đây tớ nói chuyện với Yusuke.” Cậu ra lệnh.
“Thật mà Hiei, chẳng có gì đâu.” Kurama nói với cậu, rồi vội quay lại Yusuke. “Bọn tớ sẽ đến nhà cậu bây giờ. Hẹn gặp lại sau nhé.” Cậu đặt điện thoại xuống ngay sau đó.
Hiei nhìn yêu cáo nghi ngờ. “Cậu đang dấu tớ điều gì đó phải không?”
“Đâu có, chỉ là Yusuke muốn chúng ta đến nhà cậu ấy ngay bây giờ thôi.”
“Để làm gì?” Hiei hỏi, rồi phẩy tay. “Thôi, khỏi cần trả lời. Để tớ đoán xem nào. Lại một tên yêu quái mạnh kinh khủng âm mưu làm chuyện gì mờ ám cho cái thế giới con người khỉ gió này và vì vậy cần phải bị chúng ta tiêu diệt chứ gì?”
“Er, Hiei, là một yêu quái cấp A kia.”
“Cái gì???” Hiei suýt thì ngã.
“Cậu nghe rồi đấy.”
“Cái thằng ngốc nghếch đó nghĩ gì thế!?! Gọi chúng ta đến chỉ vì một tên yêu quái cấp A thôi là sao??? Tại sao cậu ta không thể tự giải quyết tên yêu quái chết tiệt đó?”
“Tớ chắc chắn là Yusuke có lý của mình. Cậu ấy không phải là người phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác chỉ vì một chuyện cỏn con. Không cần phải giận giữ như thế.”
Hiei biết Kurama đang cố xoa dịu mình. “Tớ không giận đâu Kurama. Tớ chỉ ngạc nhiên một chút thôi.” Cậu nói và ngồi xuống sàn, dựa lưng vào tường phía gần cửa sổ. “Nhưng tớ không thích bị người khác ra lệnh chẳng vì cái gì cả. Cậu đi một mình đi.”