Tôi ...yêu ông - Chương 5
3.
Tôi và Nam lao đầu vào con đuờng lớn cùng những chiến hữu đang xen kẽ những “kẻ địch” ở đằng sau. Những cuộc đua này thường diễn ra khoảng 1 tháng 2 lần. Vì băng của chúng tôi quá nổi nên những băng nhỏ khác muốn vượt lên để lấy danh tiếng. Tất nhiên, danh tiếng là cái không dễ mà tạo dựng được nên băng tôi cũng dễ dàng vượt được đa số những nhành viên của băng “Cướp đỏ”.
Nam cười khi vượt lên sóng vai cùng tôi. Nó đã vừa cho một đứa rớt đuôi khi biễu diễn một tay lái lụa không phải là được đồn để loè thiên hạ.
Gần cán đến đích và có nghĩa là vụ cá độ này 99,999% là băng “Dark Wind” của tụi tôi có thêm một chầu nhậu thả sức. Nhưng… chơi đểu thường là cách của những kẻ thua cuộc không quân tử. Và điều tất yếu khó tránh cũng đã đến khi Dark Wind chúng tôi thấy lạ vì cả đám Cướp Đỏ đột ngột rời tuyến đường xa lộ. Thế là không lâu sau đó, một cuộc rượt đổi của một bên được gọi là “anh hùng xa lộ” và một bên là “anh hùng trị an” đã diễn ra. Và lần này tôi không may mắn cho lắm khi bị đến năm chiếc đuổi theo. Nam cố gỡ bớt để giúp tôi nhưng cuối cùng một phần nhỏ băng tôi – tất nhiên trong đó có tôi đều bị giải đến đồn. Thằng Nam là con của người có máu mặt trong thành phố nên ít nhiều bọn tôi cũng không sao và khi chuẩn bị được thả về sau màn thủ tục thì…
“Thắng!” Tôi giật mình quay lại. Ông ta với bộ trang phục màu trắng cái đôi phần bẩn chắc do hộc tốc chạy đến chỗ tôi. Tôi thấy thế mà sao chẳng có chút gì là bận lòng.
“Con…”
“Mình về thôi Nam.”
“Này. Chuyện này là sao chứ. Con lại đua xe nữa phải không. Bố đã bảo bao nhiêu lần rồi…”
Máu nóng tôi bốc lên. Tôi ghét khi ông ta gặp bạn bè tôi. Bạn bè tôi luôn bảo ông ta tốt với tôi nên tôi không bao giờ muốn chúng gặp ông bố khi ổng đang “tốt” với tôi.Và quả thực gặp ông ta trong hoàn cảnh này thì… chắc ông ta vẫn sẽ xem tôi như một đứa con nít quậy phá cần dạy dỗ thêm.
“Ông thôi đi. Ồn quá! Ông chẳng phải là bố tôi nên chả có tư cách dạy dỗ tôi. Đi Nam.”
Tôi để ông ta lại với khuôn mặt bị shock dữ dội. Tôi không quan tâm. Như mọi lần tôi vẫn cứ quay lưng đi thẳng cho dù ông ta có bị sao đi chăng nữa. Và việc ông ta có bị sao để tôi không còn thấy ông ta nữa thì càng tốt cho tôi chứ sao.
….
Ba ngày. Cũng đã ba ngày rồi ông ta chẳng mở miệng nói với tôi một lời cũng như ngồi cùng bàn ăn cơm chung với tôi.
Nếu là thường ngày thì sáng sớm ông ta sẽ lên phòng gõ cửa gọi bằng được tôi dậy ăn sáng bất chấp đêm hôm trước tôi đua xe đàn đúm với lũ bạn đến mấy giờ đi chăng nữa. Thế là tôi phỉa uể oải mà đi xuống vừa ngủ gục vừa nhai hết cái bữa sáng ông ta cất công dậy sớm làm.
Trưa, một là ngủ nướng lại hay hai là cố ý lê la ở nhà thằng Nam hay đứa nào khác thì dù trễ tôi vẫn thấy ông ta đợi sẵn ở bàn ăn với những câu hỏi nào là: “hôm nay thế nào?”, “con học hành ra sao rồi”, … của ông ta làm tôi đã bực càng bực thêm.
Chiều tối thì vẫn như thế thôi, đi học về muộn thế nào thì tôi cũng cứ ngồi ráng ở trứơc tivi chờ cho cái sự chờ đợi không nguội nhưng những thức ăn trên bàn đã nguội ngắt thì tôi mới đi đến mà cố xơi hết trước bản mặt “bình chân như vại” đáng ghét của ông ta…
Ba bữa cơm trong một ngày như thế đã diễn ra hơn 10 năm nay ở cái nhà nhiều nhất ba người, ít nhất hai người này rồi. Vì thế tôi đâm ra thấy lạ. Ông ta không nói, chỉ đơn thuần không nói, mà lại làm, thức ăn trên bàn xuất hiện rất chi là đúng giờ và cũng đúng những món tôi thích. Mặc nhiên, không thấy bóng dáng ông ta ngồi ở đó. Ông ta vẫn ở dưới bếp làm cái gì đó hay cứ mãi ở trên phòng.
Ừ, như thế có phải là đúng ý tôi rồi hay không? Tôi nhìn những thứ thức ăn vẫn còn bốc khói vì nóng mà ăn. Ông ta luôn hiểu rõ tôi nhưng thực ra có 1 điều mà ông ta cũng như tất cả mọi người không bao giờ biết, đó là tôi luôn thích ăn đồ nóng, thật nóng. Tôi thấy đồ ăn nóng luôn là đồ ăn có hương vị tuyệt nhất. Còn đồ ăn lạnh, tôi không thích cũng chẳng ghét, chỉ là cố nuốt cho trôi qua ổ họng thôi. Thế mà tôi cũng chịu được 10 năm lận đấy chứ. Tôi ghét ông ta, ghét cái sự ấm áp nơi ông ta nên tôi thường chẳng bao giờ đụng vào những thứ thức ăn vẫn còn nóng và nghi ngút khói từ tay ông ta.
Thường thì thức ăn rất ngon kia mà… Hôm nay cũng vậy, thức ăn của một đầu bếp tài ba như ông ta luôn luôn rất tuyệt vời, thế mà, không như mọi lần tôi ăn, có cái gì đó thiếu thiếu khó chịu. Tôi đưa mắt xa xăm nhìn vào cái ghế trống trước mặt rồi bước vào bếp để lấy nước uống.
Ông ta đang chuẩn bị nho. Đầy một căn bếp toàn nho là nho..
Sự ngạc nhiên làm tôi không thể không mở miệng đập tan cái im lặng đóng băng trong ba ngày. Khi mở miệng hỏi xong thì tôi tự mắng mình là khi không lại đi bắt chuyện trước
“Ông làm cái quái gì thế hả???”
“…Chuẩn bị cho con.”
“Cho tôi? Mắc giống gì tôi lại cần nhiều nho thế hả? Bộ có ai đi đâu sao hả?”
“…” Ông ta không nói chỉ cắm cúi lựa ra những quả nho hư rồi bỏ những qua nho tươi vào bao nilong gói lại.
Ông ta không muốn nói thì mắc gì tôi phải mở miệng để mà cạy ra. Tôi hầm hầm tức giận vì cái “bí hiểm” ông ta tạo ra, rồi đến bên bàn ăn mà ăn cho hết phần cơm còn lại. Cơm dường như đã ngon hơn chút rồi. Vì sao nhỉ?