Thầy, dạy tôi yêu anh đi! - Chương 4
Chap 4
Sau một giấc ngủ ngon, Nguyên thức dậy và chuẩn bị đồ đến trường. Đúng là có động lực, làm gì cũng nhanh hơn
Cậu vừa bước xuống nhà đã nhận ngay ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của ba mẹ “Làm gì nhìn con ghê vậy? Mặt con dính gì sao? Không được đẹp trai à?” Cậu vừa nói còn sờ sờ mặt mình xem thử
Ba cậu lắc lắc đầu, thật tình nói: “Con trai à, mấy nay con thấy trời không mưa nên cố tình thức sớm đúng không? Nếu vậy nhớ mang theo dù đi học”
Trên trán cậu xuất hiện mấy vạch đen, bất đắc dĩ nói: “Bộ con dậy sớm lạ lắm sao? Cũng bình thường thôi mà. Ba đừng có mà coi thường con”
Không thèm cãi với con trai, ông cúi đầu tiếp tục xem báo, nhưng vẫn nói nhỏ “Con như vậy mới không bình thường…”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cậu giải quyết bữa sáng nhanh chóng rồi đi bộ đến trường. Hình như đang vui vẻ nên thấy cái gì ngoài đường cũng đẹp cã
Đến nơi, Nguyên gặp Hoành đang đứng xem bảng thông báo của trường, tò mò lại bắt chuyện: “Chào buổi sáng, người anh em. Xem gì mà chăm chú thế?”
Hoành vẫn chăm chú nhìn bảng thông báo, miệng trả lời “Chiều nay tớ chờ trận bóng rổ. Nghe nói cậu cũng thi đấu hả?”
“Đương nhiên có rồi! Tớ còn là đội trưởng nữa. Sao? Có phải rất tự hào vì có lớp trưởng tài giỏ như tớ không?” Cậu khoác tay lên vai Hoành, vừa cười vừa nháy mắt
Hoành ngược lại chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ, nói: “Tớ mới không thèm quan tâm đến cậu. Tớ chỉ xem mấy anh khối trên đấu thôi”
“Bạn bè kiểu như cậu là cái thể loại gì thế hả! Còn không thèm ủng hộ cho đội tớ! Coi chừng cậu đó” Nguyên vừa nói vừa đánh đánh vào người Hoành. Rồi cả hai rượt nhau chạy dọc hành lang
“Nè, đứng lại đó! Tớ còn chưa xử cậu đủ đâu!” Cậu vừa rượt theo vừa í ới gọi. Đột nhiên Hoành đứng lại, cậu không kịp chuẩn bị nên va vào người đằng trước
Cả hai người ở một tư thế vô cùng mờ ám. Cậu phát hiện…mình đang nằm đè lên Hoành!!!
Xấu hổ, cậu vừa chống tay đứng dậy vừa mắng “Tại sao tự dưng đứng lại làm gì để tớ đụng vậy chứ! Cậy không biết đường à?”
Hoành xoa xoa cái mông tội nghiệp vừa mới tiếp đất của mình, vô tội nói: “Tại tự nhiên có người bước ra chứ bộ!”
Nguyên lúc này mới phát hiện phía sau có người, quay đầu lại hỏi “Cậu từ đâu đột nhiên bước ra làm hai tụi tôi ngã như vậy?”
Cậu bạn kia có vẻ áy náy, nói: “Tớ xin lỗi. Tại tớ không biết có người ở đây. Hay để tớ đền bù cho các cậu. Có được không?”
Có người đồng ý trả nợ, Hoành liền chịu ngay, con người này quả thật rất dễ bị dụ mà “Cũng được. Vậy cậu đãi bọn tôi một bữa đi. Thế nào?”
“Được thôi. À, tớ tên Thiên Tỉ học lớp 8.2. Sau này có gì cứ việc tìm tớ. Còn bữa ăn kia, cuối tuần này có được không?”
Nguyên và Hoành nghe tới đồ ăn, đồng thanh “Được” một tiếng. Rồi Nguyên thêm “Chúng tôi học lớp 8.1. Cũng gần nhau cả thôi. Vậy, tạm biệt. Bọn tôi lên lớp trước đây. Nhớ là còn nợ đấy!”
“Ok” Tỉ vừa vẫy tay tạm biệt vừa cười thiệt tươi. Không để ý có người xôn xao trong lòng vì má lúm đồng tiền của cậu rồi
~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay lên lớp Nguyên có vẻ tự tin hơn. Một phần cũng do kiến thức cơ bản đã được Khải củng cố. Một phần cũng do cậu lại không còn chán ghét môn toán như trước. Nên mấy tiết học trôi qua cũng không nhàm chán lắm
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ vừa reng,mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Nguyên và Hoành thì hơi chậm một chút. Cuối cùng cũng lết thân xuống được tới căn tin
Vừa đặt mông ngồi chưa nóng ghế, cậu nhanh chóng phát hiện gương mặt quen quen. Là Vương Tuấn Khải
Vốn chỉ định chào một cái, nhưng không ngờ anh lại bước đến, cười hỏi “Anh ngồi cùng có được không?”
Nguyên hơi ngạc nhiên, phản ứng cũng hơi chậm nhưng cũng gật đầu đồng ý. Anh ngồi xuống cạnh bên cậu, đối diện là Hoành
Theo tin mà Hoành biết thì người trước mặt mình chính là hot boy khối trên. Không những đẹp trai lại học giỏi, còn giỏi thể thao. Còn có cả hai răng khểnh. Thiệt khiến người ta ngưỡng mộ. Nếu cậu là con gái nhất định sẽ yêu Khải chết mất!!
Nhưng dẹp bỏ cái ước mơ xa vời đó, trước mặt cậu, Khải với Nguyên đang nói chuyện mà cậu lại không tiện xen vào
“Đã bớt ác cảm với môn toán chưa?” Khải cười cười ghẹo Nguyên một chút. Quả nhiên người kia hai má ửng hồng, xấu hổ trả lời “Anh đừng nhắc. Tôi đã cố gắng lắm rồi á”
Bộ dáng cậu xấu hổ thật đáng yêu vô cùng. Khải bất giác đưa tay ra xoa đầu cậu. Vừa cưng chiều như anh trai vừa yêu thương như…
Hành động vô tình ấy lại vô tình làm cho hai vệt hồng trên má Nguyên thêm đậm. Càng nhìn càng thấy dễ thương a~!!!
Cậu chưa kịp ổn định nhiệt độ trên mặt thì Khải tiếp tục nói: “Đã nói cố gắng thì sẽ được thôi. Có anh đây mà”
Nguyên không dám tiếp tục ngẩng đầu, chỉ cười gượng rồi chọc chọc, gắp gắp thức ăn trong khay
Ngẩng mặt lên mới phát hiện…Hoành đi đâu mất tiêu rồi
————————–
Lại nói đến bạn Hoàng đáng thương, ngồi đó nhìn hai người kia nói chuyện, thật so với bóng đèn còn tội nghiệp hơn a~ T.T
Cậu ăn thật nhanh phần của mình trong lúc Khải và Nguyên nói chuyện, rồi tản bộ trong vườn trường. Quả thật không khí ở đây rất thích hợp để ngã lưng ngủ trưa
Nghĩ giờ này chắc không có ai ở đây, cậu nằm ườn ra bãi cỏ xanh mượt, hài lòng nhắm mắt hưởng thụ cái mát mẻ trong lành mà nơi đây mang lại
Thiên Tỉ lúc này trời xui đất khiến sao lại muốn ra vườn trường đi bộ. Không ngờ bắt gặp được một cảnh vô cùng hiếm thấy. Thấy cậu bạn kia thoải mái nằm dài ra bãi cỏ, trong lòng anh ngoài dự tính lại xuất hiện một cảm giác vô cùng khó nói
Cứ một người vô tư nằm ngủ, một người vô ý đứng nhìn. Không biết qua bao lâu mới phát hiện hoàn cảnh hiện tại, Thiên Tổng mới mang một mớ cảm xúc rối rắm trong lòng rời khỏi