Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 19.1
18.
Tôi lại gặp Hùng ở trước cổng phụ lúc tan học. Cậu ấy đứng ngay giữa sân trường dưới bóng cây hướng về phía tôi khiến những cái nhìn xung quanh tôi càng lúc càng đáng ghét hơn. Tôi không ghét Hùng, nhưng tôi ghét việc cậu ấy đang làm.
– Mình tìm chỗ nào nói chuyện nhé. – Tôi mở lời ngay khi tới gần.
– Được. – Hùng trả lời cứ như đó chính là điều cậu ấy dự định.
Tôi gọi cho Tuyền nói cô đợi một lát, không bảo cô tôi làm gì ở đâu. Cô gặng hỏi nhưng tôi đã nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện. Họ không thể gặp nhau được.
Chúng tôi chọn một quán trà kín đáo, tôi ghét phải vừa cố tránh bọn bạn vừa cố nói chuyện tử tế.
Khi chúng tôi ngồi đợi đồ uống, tôi nói luôn:
– Nếu cậu đến trường chỉ để nhìn thấy tớ thật, … thì đừng làm thế nữa. Không hay cho cả tớ và cậu. Trong trường tớ đã lộn xộn lắm rồi, giờ thêm cậu nữa nó càng rối tung lên. Tớ mệt lắm.
Hùng nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu. Tôi lại thấy mình có lẽ đã nặng lời. Rồi cậu ấy quay lại, nhìn tôi, nhìn vào môi tôi và nói:
– Linh thay đổi nhiều quá.
…….
– Ngày xưa Linh không bao giờ nhìn xem xung quanh mình có ai, họ đang làm gì dù nó có hay không liên quan đến Linh.
– Vậy à?
– Ừ! Hôm trước gặp Linh ở nhà tớ, Linh hoàn toàn khác.
– Khác thế nào?
– Tớ có thể chạm vào Linh, thậm chí kéo Linh lại gần một chút. Trước đây Linh như con nhím vậy.
Tôi cười.
– Tớ nghĩ biết đâu mình có cơ hội.
Tôi xoay xoay ly nước vừa được mang tới. Vị chanh muối. Nhà Cương cũng có hai lọ chanh muối và mơ muối rất to. Anh đã bảo đến khi tôi uống hết được hai lọ ấy chắc cũng qua ba mùa hè. Giờ thì chắc phải lâu hơn, vì tôi sẽ không tới đó để uống những đồ uống anh chỉ pha cho tôi nữa.
– Ai đã thay đổi Linh thế? Có chuyện gì à?
Không biết nữa. Tôi không biết mình đã thay đổi, và thay đổi nhiều tới mức ấy. Tôi không muốn nhận ra rằng anh đã tới và đảo lộn cả cuộc sống của tôi lẫn chính tôi. Đó là điều tốt hay xấu tôi cũng càng không biết. Chỉ nghĩ đến việc anh ảnh hưởng tới tôi như thế nào đã khiến tôi muốn bỏ đi thật xa, không muốn biết rõ thêm những chuyện cũ một chút nào. Tôi sợ rằng mình sẽ mắc kẹt ở đây, trong tình cảm với anh, trong mối quan hệ với anh, trong tội lỗi mà tôi đã gây ra cho gia đình tôi, trong sự phản bội của tôi với Tuyền. Không thể thoát ra được.
– Linh!
Tôi choàng tỉnh, ngước nhìn Hùng, định sẽ bảo về thôi.
– Đừng khóc. – Hùng gạt nước mắt trên má tôi. – Linh đã buồn bã suốt bao nhiêu lâu. Thế là đủ cho cả đời rồi.
Tôi nghe thấy mình nấc nhẹ.
– Tớ sẽ không làm phiền Linh nữa. Nhưng Linh nhớ nhé. – Hùng mỉm cười. – Tớ luôn thích Linh. Tớ luôn muốn nhìn thấy Linh cười, như ngày xưa khi Linh nhìn vào bảng điểm ý.
Tôi lau mặt bằng khăn giấy để trên bàn, khẽ cười.
Tôi bám vào tay Hùng lúc cậu ấy đứng lên định về:
– Hùng à!
– Gì thế?
– Đừng … đừng làm gì Tuyền nhé.
Hùng trả lời, không hề có chút ngạc nhiên.
– Linh đã nói thế thì, yên tâm, tớ sẽ cho qua mọi chuyện.
– Cảm ơn.
– Đó chỉ là một tẹo những gì tớ muốn làm cho Linh thôi. Tớ về nhé.
Tôi không thích ly chanh muối của mình. Ở đây pha chẳng ngon chút nào. Ly chanh muối của anh luôn vừa miệng tôi hơn. Giá có thể uống nó lúc này. Tôi quyết định đứng dậy. Phải về thôi.
Anh xuất hiện ngay bên cạnh tôi. Vẫn bất thình lình như thế. Anh đưa tay lên má tôi.
– Sao em khóc thế?
Vì em muốn uống nước chanh.
– Nước không vừa miệng em hả?
Ngọt quá.
– Em vừa gặp chàng nào đấy?
Tôi lao vào anh, ôm lấy anh, dựa đầu vào ngực anh, hai tay nắm chặt lưng áo anh. Tôi thèm khát đến chết được cái lúc này.
– Anh dùng gì ạ?
Người phục vụ hỏi anh. Tôi giật mình thả rơi ly nước xuống mặt bàn cốp một tiếng to. Cả hai người quay lại nhìn tôi khiến tôi bối rối. Tôi xấu hổ nhớ lại những gì mình vừa nghĩ chợt thấy thật ghê tởm. Tôi bỏ chạy thật nhanh về phía cổng trường, cố tìm Tuyền trên con đường giờ tan tầm đang đông đúc.
Tiếng còi rú lên bên tai tôi, tôi quay sang nhìn rõ chiếc taxi chở hàng đang lao tới. Tay phải của tôi bị giật mạnh về phía sau làm tôi ngã xuống vỉa hè. Chiếc xe phóng qua ném lại một loạt câu chửi rủa. Tôi sợ không đứng lên được. Anh đi vòng ra trước mặt tôi, đỡ tôi lên, ôm tôi vào lòng. Tôi vùng ra ngay lập tức.
Tôi không cần một người hùng nữa. Tôi không cần thêm một chỗ dựa nữa.
Tuyền đứng ngay bên cổng chờ tôi. Tôi ngồi ngay lên xe khiến cô giật mình. Tôi chộp vội chiếc mũ bảo hiểm, không muốn nghe thêm một câu hỏi nữa. Nhưng Tuyền cũng không hỏi, cô chỉ lẳng lặng ngồi lên và ôm lấy tôi. Thấy vòng tay cô run rẩy quanh mình, ngay lúc ấy tôi chỉ muốn dừng xe lại để ôm lấy cô và nói cho cô biết rằng cô không phải sợ hãi, đừng lo lắng. Tôi sẽ chỉ yêu cô. Tôi sẽ bảo vệ cô. Tôi sẽ giữ lời hứa.
Nhưng tôi không thể nói những câu ấy như trước nữa. Những lời dối trá ấy giờ khiến tôi hổ thẹn đến mức không dám nghĩ đến. Một kẻ đốn mạt như tôi nói ra những lời kia có thể sẽ làm cô còn tổn thương hơn. Nó sẽ còn hạ thấp tôi xuống nữa, tệ hơn cả một kẻ hèn hạ. Tôi sẽ không chịu nổi ánh mắt cô khi nói cô nghe. Chúng sẽ khinh bỉ tôi, sẽ chửi thẳng vào mặt tôi rằng tôi là kẻ dối trá trâng tráo nhất mà cô từng gặp. Một kẻ vô ơn. Một kẻ phản bội.
Tôi phải bước tiếp. Tôi không nên dừng lại. Nếu dừng lại, tôi sẽ bị phân tâm.