Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 19
19.
Tôi tìm tên của anh và công ty anh ở trên mạng. Không có gì nhiều. Đương nhiên. Hành động này chẳng qua là do tôi bị lậm phim Mĩ. Tôi tới công ty bố tôi và, rất may mắn, gặp bố ở đó.
Ông cho tôi vào rồi bảo tôi ngồi chờ ông một lát.
– Con tới có chuyện gì? Không có gì rắc rối chứ?
Khuôn mặt ông đầy sự buồn khổ hằn rõ qua những nếp nhăn, đôi chân mày nhíu lại mệt mỏi và nước da đã sạm đi nhiều.
Không nên để cho bố biết vội. Ông biết sau cũng được.
– Anh Cương, Trần Nhật Cương, có làm việc cho bố không ạ?
– Một chút thôi, mới gần đây. Bố và ông chủ của nó đang hợp tác nên thỉnh thoảng nó cũng qua giúp. Hai đứa quen nhau à?
– Dạ cũng sơ sơ ạ.
Anh ta biết tất cả mọi chuyện nhà mình.
………
– Dạo này mọi chuyện ở công ty vẫn ổn chứ bố?
– Tàm tạm. Sao thế? Muốn học hỏi rồi hả?
– Dạ không ạ. Con hỏi thăm thế thôi.
Con lo cho bố.
Bố tôi không thắc mắc về việc tôi tự dưng đến công ty ông, việc này chưa bao giờ có, rồi lại hỏi rất linh tinh. Ông chẳng để tâm đến tôi tới mức phải thắc mắc. Tôi chán nản nghĩ xem làm thế nào để tìm hiểu kĩ hơn nữa về người này. Chẳng lẽ đến chỗ công ty anh ta hỏi thăm?
Đầu tôi chợt thoáng ra. Nhà anh. Tôi chưa bao giờ vào phòng làm việc hay phòng ngủ của anh. Đây chính là lúc phải khám phá chúng. Còn chỗ nào cho tôi biết rõ về anh hơn chỗ ấy chứ? Vấn đề chỉ là ở chỗ tôi có đủ liều lĩnh và kĩ năng mà đột nhập vào không. Nghĩ là làm. Tôi phóng xe tới nhà Cương, gửi xe ở cách đó vài dãy nhà rồi đi bộ tới.
Như thường lệ, anh không có nhà. Tôi thận trọng đi vòng quanh xem xét. Tôi không thể mò vào được. Căn nhà ở chỗ thoáng đãng và có nhiều cửa sổ nhưng những nhà xung quanh cũng thế. Nghĩa là tôi làm gì, ở đâu gần ngôi nhà này là những nhà khác đều có thể nhìn rõ. Nếu đợi đến đêm mò vào thì có khác nào vào hang cọp. Cảm giác thất vọng lại đè lên ngực tôi. Tôi thất thểu đi về.
Chỉ còn có một cách là đến gặp trực tiếp rồi đợi cơ hội của mình.