Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 17
17.
Nhưng tôi biết mình không thể mở miệng ra được. Tôi không dám gặp lại kẻ đã giết mẹ tôi. Tôi không dám gặp người tôi yêu mà không thể và không được phép yêu. Tôi không dám nghĩ tới chuyện này nữa. Tôi không biết phải làm gì lúc này. Có nên gặp cảnh sát không? Nhưng lúc trước họ cũng đã từng bảo như thế là quá ít. Có bao nhiêu người có thể đeo sợi dây chuyền như thế? Phải làm gì bây giờ? Tôi phải tìm hiểu kĩ đã. Tôi phải khẳng định rằng anh ta chính là một trong hai kẻ đó. Anh ta không phải người cầm dao đâm mẹ tôi, nhưng anh ta đã đi cùng kẻ đó. Anh ta không giết mẹ tôi anh ta có thể giết người khác. Anh ta và đồng bọn của mình giống nhau, thế nên họ là đồng bọn.
Tôi muốn ngủ lắm rồi. Để tôi yên đi. Anh cút đi. Tôi vùi mình vào gối. Cái không khí nóng ẩm của đêm hè không làm tôi bớt đi cảm giác lạnh lẽo đang khiến gan bàn chân tôi cứng lại. Tôi cần ngủ. Tôi cần sức khoẻ để đối mặt với những chuyện có thể xảy đến. Ngày mai thôi.
Tôi bật ngồi dậy, mồ hôi vã ra như tắm. Gió thổi vào từ cửa sổ làm rèm bay tung lên. Tôi nhớ ra rồi. Tôi nhận ra rồi. Đúng, tôi luôn nhìn nhưng tôi không bao giờ thấy. Tôi không để tâm vào bất kì thứ gì đủ để nhận ra nó. Cương đến nhà tôi đêm đó với hương hoa huệ trên ngực áo. Chiếc xe ôtô màu đen đỗ cách cổng nghĩa trang một quãng. Anh luôn pha trà đào hoặc nước hoa quả cho tôi. Anh biết rõ từng nơi tôi đi tôi đến. Anh biết rõ mọi việc xảy ra xung quanh tôi. Anh biết rõ từng phần quá khứ của tôi. Anh biết mọi chuyện của Tuyền.
Anh dõi theo tôi. Anh đã đặt hoa lên mộ mẹ tôi.
Anh khiến tôi yêu anh.
Tôi cần một sự đảm bảo. Tôi cần một cái gì đó chắc chắn, đủ để kết tội anh ta. Đủ để khiến cảnh sát tin tôi. Đủ để anh ta phải trả giá. Đủ để mẹ mỉm cười. Đủ để tôi không là kẻ phản bội. Đủ để tôi gạt bỏ anh và tình cảm với anh.
Tôi sẽ gặp anh ngày mai.
………
Tôi không thể gặp anh được. Tôi biết nhìn khuôn mặt đó như thế nào? Tôi phải gào khóc chửi bới kẻ giết mẹ tôi một cách oán hận. Hay tôi phải ôm chầm lấy để làm việc mình muốn làm nhất? Hay tôi phải bối rối im lặng để che giấu những gì mình đã biết như những gì tôi đã làm với Tuyền?
Tôi sẽ không gặp anh. Tôi chưa thể gặp anh. Tôi sẽ dễ nhìn anh hơn khi gặp anh ở đồn cảnh sát cùng Tuyền.
Tôi và Tuyền đi thật sớm tới trường. Tuyền đã mở cửa và gọi tôi dậy lúc gần 6 giờ sáng. Tôi dậy rất dễ dàng vì tôi không thực sự ngủ. Tôi không thích những gì mình sẽ thấy khi ngủ. Tôi không thích khi mình tỉnh dậy với cái đầu ít tự chủ rỗng tuyếch chỉ được lấp những chỗ trống khi tôi nhìn thấy những mảnh ghép.
Chúng tôi ăn sáng ở trường của Tuyền. Tôi không ăn. Tôi cũng không muốn ăn. Tôi nhìn cô nhỏ nhẹ ngậm từng thìa. Con mèo nhỏ dễ thương của tôi e lệ hỏi khi phát hiện ra tôi đang nhìn ngắm mình:
– Sao anh không ăn?
– Anh không thấy đói lắm.
Con mèo không cười thẹn thùng nữa. Tuyền nhìn thẳng vào tôi nghiêm túc:
– Linh ăn đi. Nếu không anh sẽ lại gầy như lúc trước, dễ ốm lắm.
– Anh chẳng muốn ăn chút nào. Miệng nhạt lắm.
Cô vẫn không thay đổi ánh mắt, làm tôi sợ.
– Ăn đi anh.
Tôi gọn gàng ăn hết những gì mình đã gọi.
Tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy Hùng ở trong sân trường, nhìn tôi như đang đợi tôi.
– Linh.
– Chào! Đến đây làm gì thế?
– Để nhìn thấy Linh. Còn bảng điểm chưa có nên không cần lên khoa, đứng đây là được rồi.
Không phải là tôi quên mất chuyện này, không phải tôi giả vờ ngây thơ để cậu ấy phải nói ra. Chỉ tại cái thói quen chào hỏi chết cha ấy mà bây giờ tôi không biết giấu cái mặt đi đâu.
– Thế … thế à?
Hùng không trả lời, chỉ nhìn tôi với ánh mắt trêu trọc. Không chịu thêm được nữa, tôi đầu hàng:
– Tớ về lớp đây. Sắp hết giờ nghỉ rồi. Mà cậu không phải đi học à?
– Có.
Hậu vẫn không tới trường, trong mấy thằng kia có hai thằng đã đi học. Tôi rất muốn hỏi thăm về Hậu nhưng không biết bọn nó có nói cho tôi nghe không. Căn cứ vào ánh mắt thù địch của cả hai, tôi không nghĩ bọn nó sẽ nói. Trường cũng không nói chuyện với tôi nhiều, nhưng nó không có cái vẻ mặt của những đứa còn lại. Ghê sợ và căm ghét tôi. Tôi không nhìn chúng nó. Tôi không nhìn ai cả. Tôi cố chăm chú nghe những gì thầy cô nói, không để những tiếng lào xào lọt vào tai. Tôi chợt nghĩ nếu tôi khóc oà lên bây giờ, Cương sẽ pha nước gì cho tôi uống?
– Học xong rồi à?
Tôi không phải mèo có tới chín kiếp nhưng bao nhiêu lần bị doạ sợ gần chết thế này, có khi tôi còn cao cấp hơn cả mèo. Hùng đứng ngay sau tôi lúc tôi đang chờ Tuyền ở cổng sau của trường tôi. Tuyền nói cổng sau lúc này lại hay vì chúng tôi sẽ tránh được vài rắc rối. Rắc rối? Như Hùng ý hả?
– Ừ. Vẫn chưa về à?
– Chưa, tớ luôn đợi nhìn thấy Linh một lần nữa rồi mới về.
Cái thói quen giao tiếp chết tiệt.
– Đang đợi Tuyền hả?
Tôi không kịp trả lời câu hỏi ấy. Tuyền phanh gấp trước mặt hai đứa tôi. Đôi mắt cô không nhìn tôi, nó đang nhìn Hùng nảy lửa. Tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt ấy. Tôi quay lại nhìn Hùng định bảo cậu ấy về đi thì những gì tôi nhìn thấy còn khiến tôi sợ hơn. Hùng không một chút khoan nhượng nhìn chằm chằm lại Tuyền, tia máu hằn rõ trong đôi mắt long lên vì giận dữ. Tôi không muốn nói chuyện với cậu ấy nữa.
– Về thôi em. – Tôi vừa nói vừa leo lên xe, không nhìn lại, không chào cho tới khi Tuyền đưa tôi đi mất.