Một Thế Giới Không Có Đàn Bà - Chương 11
CHƯƠNG 11 –
Theo như hẹn trước, bác sĩ Minh Sơn đã đưa Việt đến thăm nhóm bạn thứ Sáu của ông. Sau khi cam kết bằng danh dự sẽ không đưa bất cứ tên tuổi, hình ảnh, nội dung cuộc nói chuyện của nhóm người này lên báo cũng như kể cho bất kỳ ai biết về những điều anh đã nghe, đã thấy.
Rất ngạc nhiên và tò mò 1 cách thú vị, Việt nhận lời. Bác sĩ Sơn nói thật, đây là nhóm bạn của ông, họ là những trí thức, văn nghệ sĩ có tên tuổi và đều có những rắc rối riêng về tình dục của bản thân mình. Họ tự tìm đến nhau để lập nhóm, tâm sự, giải tỏa cho nhau, vì tất cả đều có tên tuổi và địa vị trong xã hội nên họ rất sợ người ngoài biết được. Do đó, bác sĩ buộc phải yêu cầu Việt làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.
Tại sao gọi tên là thứ Sáu, có ngày 13 không? Nghe Việt hỏi đùa, bác sĩ Sơn bật cười, giải thích “Thứ Sáu tiếng Pháp gọi là Vendredi, tiếng Tây ban nha là Biernes có nghĩa là ngày Sao kim. Hành tinh này người Châu âu cho rằng nó tượng trưng cho Nữ thần tình yêu, nguyên tố kim loại này tương ứng là đồng với tính mềm, ký hiệu của nó còn được dùng để chỉ giống cái trong sinh học. Và các bạn bè của tôi đều có những vấn đề trục trặc về tình dục có liên quan đến giống cái!”.
Một căn nhà 3 tầng, nhỏ nhắn, đứng trầm ngâm, im lìm khuất trong con đường cụt có tên Bà Hát ở phường 3 quận Tân Bình. Chủ nhà là 1 Dược sĩ, sống độc thân, sau khi từ chối không cùng vợ, con xuất cảnh đi Mỹ. Nơi đây là nơi tụ họp của nhóm Thứ Sáu hàng tháng, vào ngày thứ 6 tuần đầu của tháng.
“Hôm nay, chúng tôi bàn về đề tài tình dục và có liên quan đến Đồng tình luyến ái, biết anh quan tâm đến chuyện này nên tôi mời anh đến”. Bác sĩ Minh Sơn thông báo trước.
Khoảng 20 người, gôm những trí thức, văn nghệ sĩ có tên tuổi, thậm chí 1 số người có quen biết với Việt đang ngồi rì rầm xung quanh 1 cái bàn hình bầu dục đặt ở giữa nhà. Vài người quen tỏ bất ngờ khi thấy Việt, và bác sĩ Sơn trịnh trọng thông báo sự có mặt của Việt với mọi người, và nói rõ tư cách dự thính của anh.
Họ chấp nhận, yên tâm.
“Một thế giới thu nhỏ của Sigmund Freud vào đầu thế kỷ 20”, bác sĩ Sơn ghé tai Việt nói, anh không hiểu ông ta có ẩn ý hay châm biếm gì.
Nhìn quanh và Việt thấy trên tường, giữa nhà là 1 tấm ảnh được phóng to treo trang trọng, đó là 1 ông già người Châu Âu chừng hơn 70 tuổi, đội mũ phớt, có hàm râu quai nón bạc phơ trên khuôn mặt vuông, đôi mắt hiền hậu, thông minh, hơi mệt mỏi ẩ sau cặp kính trắng. Ông ta đăm đăm nhìn mọi người. Anh nhận ra đó là bác sĩ Sigmund Freud, ông thủy tổ của ngành phân tâm học.
Bác sĩ Sơn đứng dậy, nhìn tấm ảnh trên tường và trịnh trọng phát biểu:
– Các bạn thân mến, hôm nay ngày thứ Sáu và nhóm Thứ Sáu chúng ta họp nhau ở đây để tiếp tục bàn về 1 vấn đề lớn mà nhân loại đã dai dẳng tranh cãi trong nhiều năm nay đó là vấn đề tính dục và cụ thể đi vào hiện tượng Đồng tình luyến ái. Tuy nhiên trước hết tôi xin các bạn đứng lên cùng mặc niệm với tôi 1 phút cho người thầy, thiên tài vĩ đại của chúng ta, Sigmund Freud. Vâng khoảng ngày này cách đây gần 60 năm, ông đã qua đời ở tuổi 83.
Mọi người lặng lẽ đứng lên thành kính, Việt cũng đứng lên cúi đầu và anh có cảm giác mình đang tham gia 1 lễ hội tôn giáo thần bí hơn là 1 buổi xinêma về tình dục.
– Trước hết xin cho tôi nhắc lại. Học thuyết của Freud cơ bản dựa trên khái niệm vô thức, có 2 tính chất đó là: tính máy móc từ nguyên nhân đến kết quả với con đường nhân quả 1 chiều và tính nhị nguyên đối lập tâm và thể. Tuy nhiên hôm nay chúng ta sẽ không bàn đến các vấn đề xã hội và triết học mà Freud đã đề cập, chúng ta chỉ đi vào lĩnh vực tâm lý học, chủ đề của chúng ta hôm nay là nói về tình dục và Đồng tình luyến ái. Chúng ta đều biết, con người ngay khi mới lọt lòng mẹ đã có tính dục, không đợi đến tuổi dậy thì như lâu nay chúng ta vẫn tưởng. Tuy nhiên qua từng giai đoạn, dục vọng của 1 đứa bé cho đến 1 thanh niên tập trung vào các bộ phận khác nhau. Và Freud cho rằng bản năng của con người gồm 2 mặt: 1 là tính dục, bản năng của sự sống và xuất hiện từ khi con người mới ra đời cho đến khi chết, nó dẫn đến nhữnh hành vi giúp cho cá nhân hay chủng loại tồn tại, 1 bên là hung tính có tính phá hoại mà sau này Freud gọi là lực chết (pulsion de monrt) tức dẫn đến phá hoại bản thân, nó đối lập với tình dục (libilo). Học thuyết của Freud với Phân tâm học được nêu ra từ năm 1896 đến nay đã cả 100 năm, thế nhưng đối với tất cả các nhà tâm lý trên thế giới nó vẫn luôn gây ra những tranh cãi gay gắt, thậm chí hiện nay cũng vậy. Đã có 1 thời đối với các nhà tâm lý học XHCN hầu như không công nhận nó và cho rằng đây là 1 học thuyết phản động, những khái niệm của Freud đưa ra mang tính duy tâm, chủ quan, tùy tiện. Tất nhiên, theo tôi cũng còn những vấn đề trong học thuyết Freud cần phải bàn, nhưng phê bình như vậy hình như chúng ta có vẻ duy ý chí, cực đoan quá. Ngày nay mọi người đều phải thừa nhận rằng dù nói gì đi chăng nữa, và tuy không thể chấp nhận toàn bộ học thuyết nhưng vẫn phải vận dụng 1 số khái niệm cơ bản do Freud đưa ra để chữa các tâm bệnh, hoặc tìm hiểu con người nói chung. Và mặc nhiên tất cả đều phải công nhận rằng Sigmund Freud là 1 nhà tư tưởng lớn của thời đại, của thế kỷ 20. Hiện nay chúng ta không còn có thái độ phản bác kỳ thị gay gắt như trước kia nữa.
Gương mặt của bác sĩ Sơn tràn đầy hớn hở khi nói về điều này với những câu cuối nhấn mạnh cố ý. Điều này Việt hiểu, ông là 1 môn đệ trung thành theo chủ nghĩa Freud. Có lần ông đã tâm sự với anh. Khi còn đang du học bên Liên Sô cũ, 1 lần vô tình ông mược được 1 cuốn học thuyết Freud của 1 nhà ngoại giao nước ngoài. Ngay từ những chữ đầu tiên, Freud đã thu hút toàn bộ suy nghĩ của ông. Tất nhiên cũng có những điều, ông không chấp nhận, nhưng tựu chung tất cả những khái quát lớn về Phân tâm học của Freud thì theo ông không phải bàn cãi. “Có 1 lần trong lớp, tôi có đem Freud ra tranh cãi với 1 vị giáo sư và kết quả là bị cảnh cáo trước lớp. Hồi ấy khó khăn lắm – Ông thú nhận – Nhưng cũng chính từ đó, tôi quyết tâm theo đuổi và nghiên cứu học tuyết Freud suốt đời”.
Anh hoàn toàn thông cảm tâm trạng của bác sĩ Sơn lúc này.
– Tại sao tôi phải nói đến vấn đề này, vì muốn đi sâu vào tìm hiểu đồng tình hay đồng tính thì chúng ta cần phải lướt qua vấn đề tình dục của Freud để có cái nhìn cơ bản, sau đó chúng ta sẽ bàn đến vấn đề Đồng tình luyến ái. Trong việc đấu tranh với các quan điểm khác nhau về Đồng tình luyến ái, có thể nói Freud là người có tư tưởng khoan dung, sáng suốt và nhân bản nhất. Thời ấy, vào những năm giữa và cuối thế kỷ 19, 1 thời đại tôn sùng thuyết phụ – mẫu. Về phương diện sinh lý còn tôn sùng thuyết phụ giáo, thời đại mà dũng cảm đứng ra bảo vệ những người Đồng tình luyến ái, không những 1 mà nhiều lần. Trong thư gởi bà N.N ngày 9.4.1935 để an ủi việc bà ta đau khổ tuyệt vọng vì có 1 người con trai Đồng tình luyến ái, Freud đã viết “Đồng tình luyến ái rõ ràng không phải là 1 điều lợi, nhưng ở đó chẳng có gì ta phải xấu hổ cả, đó chẳng phải là 1 tật xấu, cũng không phải điều làm mất phẩm giá, và ta cũng không thể gọi là 1 tật bệnh, chúng ta coi nó như 1 sự biến đổi chức năng tình dục, nó bị gây nên do 1 sự không ngừng phát triển tính dục nào đó”. Theo các bạn, lịch sử của Đồng tình luyến ái bắt đầu xuất hiện từ đâu? nó có phải là 1 trào lưu của cuộc sống hiện đại như chúng ta vẫn nghĩ hay không? – Ông Minh Sơn đặt câu hỏi cho mọi người – Xin hãy cho tôi vài ví dụ.
– Tôi không nghĩ như vậy – Một người đứng lên nói – Bernard Sergent trong cuốn “Đồng tình luyến ái khai tâm ở Châu âu xưa” xuất bản năm 1986 cho biết Đồng tình luyến ái có từ rất lâu hơn chúng ta vẫn tưởng tượng. Một vài nhà khoa học cũng đã ghi nhận ở 1 số dân tộc Châu âu cổ vẫn cho rằng những người đàn ông yêu những người đàn ông, tức họ là những người đàn ông nam tính hơn những người đàn ông khác! Và thực tế trong lịch sử La Mã cổ đại đã ghi nhận nhiều vị Hoàng đế La Mã coi việc thực hành Đồng tình luyến ái là điều tự nhiên, Paul Veyne đã viết điều này trong cuốn “Đồng tình luyến ái ở La Mã” và trong cuốn “Sử dụng lạc thú” đã được Michel Foucault khẳng định “Yêu những chàng trai là 1 việc tự do… nó còn được ủng hộ của nhiều thể chế khác nhau (quân sự và giáo dục)… đó là 1 thực hành được đánh giá cao về văn hóa” Ngay cả triết gia cổ đại Socrate cũng đề cao tình yêu tinh thần hơn là tình yêu thể xác, nó chính là mối quan hệ Đồng tình luyến ái giữa những người đàn ông với nhau mà thôi. Thậm chí thời đó, Đồng tình luyến ái đã được đưa vào trong giáo dục trường học và được coi là 1 sự cao quý chỉ giành riêng cho giới quý tộc các nô lệ bị cấm có các sinh hoạt này.
Quang Việt ngỡ ngàng khi thấy 1 phụ nữ đứng tuổi cũng xuất hiện trong nhóm người này, và bà ta cũng bàn về tình dục 1 cách hào hứng.
– Đồng tình luyến ái có cả ở 2 giới nam và nữ, hay còn gọi là tình yêu đồng phái (Homosexualyti) đã có từ rất lâu trong lịch sử. Do nó xuất hiện ở đàn ông khá phổ biến, cho nên người ta chú ý những nam giới Đồng tình luyến ái nhiều hơn, chứ thực sự phụ nữ cũng có nhưng rất ít. Và Đồng tình luyến ái không là “món quà độc quyền” mà Thượng đế giành cho con người, ngày nay khoa học đã nhận thấy ở loài động vật cũng có tình trạng này, ví dụ loài khỉ chẳng hạn. Các vị có tin không?
Bà ta giơ cao cuốn tạp chí Times của Mỹ trước mặt mọi người, và vài người xì xào chấp nhận vì 1 vài tờ báo trong nước cũng đã đưa tin này rồi.
– Tôi xin dẫn chứng vài ví dụ chứng minh Đồng tình luyến ái ở đàn ông. Do tôi không nghiên cứu nhiều về lịch sử phương Tây nên không rõ lắm, tuy nhiên trong lịch sử phương Đông, lấy Trung quốc làm mốc thì nó đã xuất hiện từ trước Công nguyên. Ví dụ nếu tôi nhớ không lầm thì thời nhà Tây Hán vào năm thứ 7 trước Công nguyên, sau khi Hán Thành đế Lưu Ngao qua đời, do ông vua này không có con nên Hoàng hậu Triệu Phi Yến (bà này vốn là 1 người đàn bà nổi tiếng dâm đãng vào thời ấy) đã đề nghị với quần thần chọn Hoàng thân Lưu Hân lên kế vị ngôi vua, và được chấp nhận. Vị Hoàng đế này cũng tại vị được 7 năm rồi chết vào tuổi 26 và không có con. Trong lịch sử Trung quốc ghi nhận Lưu Ngao là 1 vị Hoàng đế ham mê nữ sắc, hoang dâm vô độ đến nỗi dùng thuốc quá sức bị ộc máu mà chết trên bụng cung nữ. Thế nhưng lịch sử cũng ghi nhận ông vua Lưu Hân lại là 1 con người có thú đam mê tình dục kỳ lạ. Đó là thói thích đàn ông trẻ đẹp, ngay từ hồi đang còn là 1 vị Vương gia, bị gia đình buộc phải lấy vợ từ rất trẻ nhưng ông ta không hề ngó ngàng gì đến cô vợ trẻ đẹp của mình, mà đã cho tuyển chọn vào vương phủ nhiều thanh niên trai tráng khỏe mạnh để mặc sức tìm thú vui tình dục đồng giới. Lạ không quý vị? Vua thì thiếu gì cung tần mỹ nữ, nhưng chẳng ai làm ông ta thích thú cả – Bà ta cười chúm chím – Lên ngôi vua, ông ta “yêu” mê mệt 1 thanh niên trẻ đẹp có tên là Đồng Hiền. Ban cho anh này nhiều ân sủng và cho anh ta được đặc cách ăn, ngủ bên mình, đi đâu không rời nửa bước. Thậm chí có lần 2 người ngủ chung với nhau trên Long sàng, Lưu Hân thức dậy trước thấy Đồng Hiền vẫn còn đang ngủ, đầu gối trên tay áo của mình. Thương quá, sợ Đồng Hiền thức giấc, Lưu Hân đã dùng dao sắc xén chung quanh Long bào để Đồng Hiền ngủ. Câu chuyện này thành điển cố “đoàn tụ” nực cười nổi tiếng của Trung quốc.
Và để cho mọi người tin mình, vị nữ diễn giải đã chuẩn bị đầy đủ các sách để chứng minh. Bà ta lật nhanh cuốn sách để trước mặt mình và nói:
– Mối tình Đồng tình luyến ái giữa ông vua Lưu Hân và Đồng Hiền còn để lại nhiều trang sử bi thảm khác. Đó là, quá chướng mắt với những quan hệ “kỳ quái” mà người Trung hoa thời ấy chưa định nghĩa là Đồng tình luyến ái như chúng ta ngày nay. Khá nhiều vị quan trong triều như Thượng thư Bộc xạ Trịnh Sùng, Đại nho Bảo Tuyên vì mở lời can ngăn mà bị bỏ vào ngục để bị chết đói. Các trung thần chỉ còn biết đấm ngực kêu trời, trong hậu cung xuất hiện 1 lũ uốn éo suốt ngày lượn lờ quanh nhà vua. Kinh khủng không thể tưởng tượng, may quá là ông vua này sống chưa tới chục năm trên ngai vàng.
Mọi người nhìn nhau lắc đầu thở dài, không ngờ hậu quả Đồng tình luyến ái của Trung quốc thời ấy đáng sợ đến như vậy. Người đàn bà nói tiếp:
– Lưu ý, trong Trung quốc thời xưa, các Thái giám trong triều đình ngoài nhiệm vụ phải phục vụ cho cung tần, mỹ nữ của vua ra, đôi lúc các hoạn quan này còn phải phục vụ cả các nhu cầu tình dục cho cả các bậc vua, quan khi có yêu cầu. Thậm chí mối quan hệ khắng khít giữa ông vua Càn Long nổi tiếng của nhà Thanh vào thời trai trẻ với Hoà Khôn mà chúng ta được biết qua bộ sách Thanh Cung 13 triều và bộ phim Tể tướng lưng gù, cũng để lại nhiều lời xì xào bàn tán của người Trung quốc xưa.
Quả là những thông tin thật thú vị, cung cấp cho Việt những hiểu biết rất bổ ích. Anh xin phép mọi người cho anh được ghi lại thông tin này.
– Tôi xin quí vị 1 phút.
Một người đàn ông cao, ốm, ăn mặc khá chải chuốt nếu không muốn nói là bóng bẩy, đứng dậy. Việt nheo mắt. Ở tuổi này, có lẽ ông ta nên ăn mặc đứng đắn hơn mới phải. Vẻ bóng bẩy ấy lượn lờ trong đầu Việt những ý nghĩ khó chịu. Bác sĩ Sơn hình như đọc được suy nghĩ của Việt, ông chỉ nhìn anh cười.
Người đàn ông đến bên chiếc dương cầm của chủ nhàđể ở 1 góc, lật nắp lên và ngồi xuống. Những ngón tay trắng xanh, thanh mảnh của ông ta lướt nhanh trên phím đàn. Những tiếng nhạc thánh thót nghe tựa như tiếng lá thu xào xạc, đưa mọi người vào trạng thái bâng khuâng của những nổi buồn man mác, và những kỷ niệm xa xưa của năm tháng ấu thơ chợt hiển hiện đến não lòng. Vài người khách kín đáo dụi mắt kêu sao trong nhà lại có bụi!
Một đoản khúc của Tchaikovsky – Chúng ta hãy thử điểm qua 1 vài nhân vật trong lịch sử có liên quan đên Đồng tình luyến ái. Tôi xin ví dụ trước, tôi không nhớ mình đã đọc ở đâu lời viết của vị Thánh Fauk “Đàn bà được tạo thành từ đàn ông chớ không phải đàn ông từ đàn bà”. Thánh Antoine thì nguyền rủa đàn bà là quỷ dữ, Saint Jean Chysistome thì miệt thị đàn bà là dịch hạch… thái độ hằn học với đàn bà 1 cách quá đáng của họ buộc tôi phải nghĩ đến những bất ổn về tâm sinh lý của họ. Gần chúng ta hơn có nhạc sĩ thiên tài Pierre Tchaikovsky của Nga. Giờ đây thì bức màn về Đồng tình luyến ái của ông đã bị mở toang và ai cũng biết, nhưng hãy thư tưởng tượng tâm trạng của ông ta vào thời ấy. Nổi đau khổ dày vò như thế nào về những ham muốn tình dục khác thường của mình, nhưng phải che dấu dưới vẻ vui tươi, khả ái và phải đấu tranh với bản năng của mình trong dày vò đau khổ, vưa lo âu, vừa ghê tởm bản thân và vừa khiếp sợ bị phát giác. Ông buộc phải lấy vợ để tránh lời đàm tiếu của giới thượng lưu sống cùng thời đại, nhưng cũng làm khổ vợ ông, vì sự lạnh nhạt hờ hững đến vô tình của mình. Thậm chí khi vợ ông có người tình, cắm sừng và sinh ra 1 đứa con ngoại tình. Người ta chờ đợi sự phản ứng phẫn nộ như bao nhiêu người đàn ông khác, thế nhưng thật đáng ngạc nhiên, nhà soạn nhạc vĩ đại của chúng ta lại thốt lên nhẹ nhõm “Bây giờ nàng sẽ để cho mình yên”. Sau đó vợ ông ta bị điên và chết trong cô đơn, ai có lỗi trong chuyện này, chắc chắn phải là Tchaikovsky rồi vì ông ta đã không làm tròn bổn phận của mình, thế nhưng ông ta là 1 kẻ Đồng tình luyến ái thì liệu như vậy có lỗi không? Tôi cho rằng đấy là lỗi của thời đại mà ông đang sống, lỗi từ trên trời rơi xuống đầu ông, chứ ông đâu có muốn vậy. Còn bây giờ chúng ta phải cám ơn bệnh Đồng tình luyến ái của ông. Bởi nếu không có những khoắc khoải, cay đắng và đau khổ dường ấy thì có thể chúng ta không có 1 thiên tài âm nhạc Tchaikocsky, không có những bản nhạc tuyệt vời ngày hôm nay.
Anh ta ngừng bản thuyết trình của mình và ngồi xuống bên cây đàn, ôm mặt khóc rưng rức. Bác sĩ Sơn thở dài với Việt “một con người dễ xúc động và luôn luôn bị dày vò về bệnh Đồng tình luyến ái của bản thân, anh ta hiện nay là nhạc sĩ và là trưởng ban nhạc ở Bar Ly Hương. Một con người đáng thương.
Họa sĩ Nguyễn Giao, chủ 1 Gallery tranh Phương Nam khá nổi tiếng ở đường Nguyễn Biểu đứng lên. Người đàn ông mập tròn nung núc này loay hoay hồi lâu rồi mới lên tiếng được. Anh ta nói:
– Tôi là họa sĩ, đương nhiên vấn đề tôi muốn đặt ra với các bạn ở đây dưới góc độ hội họa. Trong 1 loạt tranh của các họa sĩ thời phục hưng ở Italia ví dụ Michel Ange Bounarroy, Tiyien Vecellio, Marktini Sunoho… cùng 1 số họa sĩ khác, và đặc biệt là họa sĩ, nhà khoa học thiên tài Leonard de Vinci, ông sinh 1452-1519 là đại diện quan trọng nhất của thời phục hưng. Trong tranh của họ, hình ảnh vẽ về 1 người đàn ông có 1 cái gì đó rất luyến ái, một cái nhìn về người đàn ông của họ theo tôi là 1 kỳ dị. Vẻ mặt, đường nét thân thể gần như hoặc trần truồng của những người đàn ông vừa phô trương, vừa thanh thoát, tròn trĩnh, mềm mại… nhìn chúng, tôi có cảm giác họ đang nhìn người đàn ông với cái nhìn của 1 kẻ Đồng tình luyến ái.
Anh ta nhìn quanh quất như muốn tìm 1 búc tranh nào đó để minh họa, nhưng rất tiếc chủ nhà không phải là người chơi tranh. Những tấm tranh treo trên tường đa số là những bức tranh hiện đại và để trang trí là chủ yếu.
Hơi thất vọng, anh ta nói tiếp:
– Riêng với Leonard de Vinci thì tài liệu lịch sử để lại cho biết thời đó ông đã có những đam mê nhục dục và yêu thích 1 số thanh thiếu niên trẻ tuổi, thường thuê những người này đến phòng tranh mình khỏa thân cho ông vẽ. Thậm chí ông đã mấy lần bị tòa án tôn giáo cảnh cáo, và Freud, bằng cái nhìn của 1 nhà phân tâm học, trong cuốn “một kỷ niệm thời ấu thơ của Leonard de Vinci” ông đã chỉ rõ tính đồng luyến ái của nhà họa sĩ này. Gần đây 1 số nhà nghiên cứu đã phát hiện ra 1 vài điều thú vị xung quanh bức tranh LaJoconde nổi tiếng với nụ cười của nàng Monalida, tôi chẳng dám khen vì rằng quá thừa. Tôi chỉ xin bàn về nụ cười huyền ảo, bí ẩn của nàng làm đau đầu bao nhiêu thế hệ từ ngày nó ra đời đến nay. Người ta phóng to, thu nhỏ, thậm chí chia ra từng ô, li, từng cm nụ cười của nàng rồi từng nhà họa sĩ, tâm lý, y khoa, toán học… tự kiểm nghiệm đánh giá nhận xét nụ cười này dưới góc độ chuyên môn của ngành nghề mình. Tất nhiên mỗi người 1 kiểu, chẳng ai chịu ai. Tuy nhiên không có 1 họa sĩ nào vẽ lại dù có tài đến đâu cũng không thể hiện được cái “thần” của nụ cười của nàng và điều bí ẩn này chính là đỉnh cao thiên tài của Leonard. Và rồi người ta chợt nhớ ông là 1 kẻ Đồng tình luyến ái, nụ cười của nàng được lật lại dưới 1 giả thuyết mới làm cho mọi người sửng sờ kinh ngạc,nếu nó được dựng đứng thì nụ cười đó là tấm thân lưng của 1 chàng thanh niên khỏe mạnh, trần truồng và được vẽ từ cổ xuống đến eo hông! Tất nhiên thưa các bạn, đây chỉ là 1 giả thuyết như bao nhiêu giả thuyết khác thôi, tuy nhiên tôi xin nêu lên 1 giả thuyết khác của vấn đề. Quả nhiên nếu ta nhìn nụ cười của nàng dước góc độ cảm thụ của 1 kẻ Đồng tình luyến ái thì ta sẽ cảm nhận được sự tuyệt diệu của nó và cũng lý giải sự bí ẩn về nụ cười của nàng trong bao thế kỷ nay.
– Ồ… Tất cả mọi người ồ ra kinh ngạc.
Lần này thì vị họa sĩ đã đưa ra được 1 tấm ảnh có phóng to nụ cười nàng Monalida, rồi lật nghiêng và cẩn thận dùng tay miết chung quanh vành môi rồi đưa 1 tấm ảnh so sánh trước mắt mọi người. Tất cả gần như nhổm dậy vây quanh tấm ảnh, chuyền tay nhau ngắm nghía và ai nấy đều nhận thấy lời nói của ông họa sĩ cũng khá thuyết phục. Lúc đầu, Việt không muốn tham gia nhưng khi bức ảnh do 1 người nhã ý đưa đến, anh miễn cưỡng cầm lấy và nở 1 nụ cười lịch sự vừa phải để cám ơn. Thế nhưng khi liếc qua tấm ảnh, anh cũng không dấu được kinh ngạc. Mặc dù diễn giả đã nói rằng đây chỉ là 1 giả thuyết như bao nhiêu giả thuyết khác nói về cuộc sống bí mật của danh họa thiên tài này. Nhưng tấm ảnh này đã làm cho Việt thấy bâng khuâng.
Vị dược sĩ chủ nhà tạm kết luận:
– Nhìn chung các tôn giáo điều rất kỵ những người Đồng tình luyến ái, theo các thuyết của tôn giáo thì đây là 1 sự cám dỗ của quỷ dữ đối với con người. Do vậy, không phải ngẫu nhiên mà 1 số tôn giáo có các chế độ tu hành rất khổ hạnh, ép xác hành hạ mình rất ghê gớm, họ buộc các tu sĩ phải tự hành hạ như vậy để chống lại các đòi hỏi của tình dục mang tính tự nhiên và cả trái tự nhiên, bằng các cấm cản, ràng buộc, ngăn cấm. Dưới con mắt tôn giáo các hành vi tình dục qua khoái cảm nam – nữ thì được coi là điều bình thường. Nhưng những hành vi tình dục trái với tự nhiên, phong tục, đạo lý, tôn giáo thì bị coi là tà dâm, tức đi tìm những khoái cảm qua những biện pháp không bình thường. Tuy nhiên tà dâm khì khá đa dạng, để phân biệt thế nào là tà dâm và chính dâm không phải dễ, đôi lúc 1 biểu hiện ân ái nào đó chỉ cần đi quá mức có thế bị coi là tà dâm dưới sự phán xét nghiêm khắc của 1 tôn giáo nào đó. Bởi thực tế có những tôn giáo và những nơi có phong tục nghiêm khắc thì chỉ cho phép vợ chồng ăn ở với nhau để sinh con, không được phép có khoái lạc trong sinh hoạt vợ chông nếu không muốn bị coi là tà dâm, bị cộng đồng lên án ruồng bỏ. Rất khó xác định được ranh giới thế nào là những khoái cảm của tự nhiên, và đâu là ranh giới đi quá. Ví dụ, người Trung quốc xưa kia có viết cả 1 cuốn sách về tình dục có tên “Thuật trung phòng” gồm những chỉ dẫn tỉ mỉ về các quan hệ tình dục, thế nhưng nó bị chủ nghĩa Nho giáo phong kiến đè xuống, giết chết. Ngay cuốn tiểu thuyết Kim Bình Mai cũng bị các nhà nho Trung quốc liệt vào loại dâm thư. Chẳng gì các nhà nho VN có câu “đàn ông chớ kể Phan Trần, đàn bà chớ kể Thúy Vân, Thúy Kiều”. Thế đấy, nhìn chung tất cả những cái gì nói về tình cảm hay tình dục nhưng trái với các quy tắc sử xự của nho giáo là đều bị ngăn cấm, lên án ở 1 số nước Châu Á, đặc biệt là ở Trung quốc và nước chịu ảnh hưởng nhiều nhất là VN chúng ta.
Họ xúm quanh nhau bàn bạc 1 cách sôi nổi, mạnh mẽ và người nào cũng chuẩn bị sẵn các sự kiện để đưa ra bảo vệ quan điểm của mình. Điều làm cho Việt thấy lạ, gương mặt người nào cũng tỏ rõ sự say mê thích thú, dường như mỗi lời nói đều làm cho họ thấy thỏa mãn 1 khát vọng, tâm tư thầm kín gì đó của bản thân mình và muốn được bộc lộ qua buổi nói chuyện này. Dưới vai trò người dẫn chuyện, bác sĩ Sơn luôn luôn gợi ý cũng như hướng dẫn những vấn đề cần bàn bạc, cũng như ông luôn chủ động lái các câu chuyện vào đề tài cần trao đổi. Ông giữ vững vai trò chủ đạo người hướng dẫn chương trình rất thành thạo.
Việt thầm hỏi mục đích thật sự của nhóm thứ Sáu này là gì, và bác sĩ Sơn làm vậy có ẩn ý gì.
Vị chủ nhà luôn chạy tới chạy lui, vui vẻ lo nước nôi.
– Cho đến nay, vấn đề giáo dục giới tính hay tình dục ở VN chúng ta nhìn chung còn kém, lạc hậu so với thế giới và các nước xung quanh khu vực – Bác sĩ Sơn lên tiếng tiếp – Do nghề nghiệp của mình, tôi được tiếp xúc với nhiều loại người, nên rút ra kết luận như vậy. Hầu như thế hệ của chúng ta ngồi đây, bài học tình dục đầu đời đều là từ sự tò mò, tự tìm hiểu, nghe rỉ tai qua bạn bè, đọc lén lút sách báo… không có nhà trường hay bậc cha mẹ nào nghiêm túc đặt vấn đề cho chúng ta cả, và kỳ lạ làm sao bây giờ nó lập lại ở con cháu chúng ta. Chúng cũng tự tìm kiếm mày mò và có được những nhận xét về tình dục qua kinh nghiệm đâu đó, do vậy không phải ngẫu nhiên mà tỉ lệ phá thai ở VN rất cao, tỉ lệ nhiễm các bệnh xã hội, AIDS cao… có những hiểu biết về tình dục của 1 số em trong trắng đến mức ngây thơ làm tôi vui mừng nhưng cũng làm tôi lo lắng, các em sẽ giữ được bao lâu trước cám dỗ của thời đại thông tin điện tử ngày hôm nay. Đã đến lúc chúng ta phải nhìn nhận lại vấn đề giáo dục giới tính, bởi từ rất lâu chúng ta luôn cho rằng tình dục là xấu xa, là tội lỗi, là sa đọa… chúng ta tránh né đề cập đến nó, thậm chí là lên án, bài bác nó, điều này mấy chục năm nay chúng ta đã làm và nói thật, chúng ta có quan niệm không khác gì tôn giáo. Đến nay, chúng ta sắp bước sang thế kỷ 21, thế nhưng chúng ta vẫn còn lúng túng khi đặt câu hỏi với nhau rằng nên dạy bảo con em chúng ta như thế nào về vấn đề này. Một sự mặc cảm e thẹn đầy phương đông với chủ nghĩa khắc kỷ đề cao tính kỷ cương, kỷ luật, bổn phận và trách nhiệm của người quân tử nhà Nho, và được các nhà chính trị nâng lên giành quyền và nghĩa vụ đối với đất nước, tập thể… còn tình dục, hãy quên đi, mặc dù nó vẫn đã và đang tồn tại hàng ngàn năm nay. Đây là điều đáng tiếc, theo tôi chúng ta cần phải nhìn nhận, đánh giá lại từ bản chất của vấn đề này. Dĩ nhiên, tôi không hề đề cao ý nghĩa hưởng thụ khoái lạc, tình dục dung tục như 1 số nước phương Tây hiện nay mà tôi chỉ đặt lại 1 cách nhìn nhận sự thật.
Một người chép miệng, tiếp lời:
– Do cách nhìn nhận tình dục như thế, chưa được xã hội đánh giá 1 cách thông suốt, đúng mức, nên hiện nay các vấn đề khác có liên quan đến tình dục vẫn bị cấm kỵ ở nơi này nơi khác. Đồng tình luyến ái, pháp luật không cấm, và pháp luật vẫn bảo hộ những người đồng tính với tư cách là 1 công dân trong xã hội. Tuy nhiên, cũng xin lưu ý với quí vị: hiện nay luật Hôn nhân và gia đình của chúng ta vẫn không có điều khoản nào cho phép các cuộc hôn nhân đồng giới. Trong khi thực tế chúng ta ghi nhận có những cuộc hôn nhân đồng giới của những cặp Đồng tình luyến ái sống chung với nhau, như vậy họ không được pháp luật công nhận và thậm chí tức là họ thách thức pháp luật và vi phạm pháp luật. Nhưng chúng ta cũng chưa thấy có xét xử 1 vụ điển hình nào như thế này cả. Còn hiện nay, nếu các cặp Đồng tình luyến ái nếu có thích nhau thì hãy “yêu và sống lén lút ngoài vòng pháp luật”… Ôi la… la… nghiêm trọng rồi đấy – Người đàn ông có vóc dáng đồ sộ của 1 điền chủ, đứng bật dậy, ông ta vểnh râu và lá la 1 điệu nhạc Pháp, rồi nói tiếp – Theo tôi đây là 1 sự lúng túng của các nhà làm luật. Không cho phép và không có công nhận các cuộc hôn nhân đồng giới, thế nhưng có coi như là tội phạm và xử lý hay không thì không thấy, đây là 1 cái vòng luẩn quẩn. Cũng chẳng trách các nhà làm luật pháp VN, đến như nước Mỹ kia mà vấn đề này vẫn còn gây tranh cãi gay gắt giữa các ông nghị và chẳng ông nào chịu ông nào, nên vấn đề có công nhận người đồng tính được kết hôn hay không vẫn còn treo lơ lửng. Hy vọng qua thế kỷ 21, họ sẽ tìm lối thoát và qua đó chúng ta sẽ rút được kinh nghiệm gì chăng? Tất nhiên cũng có vài nước Bắc Âu có công nhận hôn nhân Đồng tình luyến ái như Đan Mạch, Hà Lan chẳng hạn, nhưng còn ít lắm. Ngoài ra vấn đề này hiện nay phong tục tập quán, dư luận xã hội VN chúng ta thì lên án nó gay gắt, chia rẽ, ngăn cấm và khinh bỉ nó, đẩy nó lùi vào bóng tối, mặc nhiên không chấp nhận nó tồn tại, dù rằng trong thực tế đời sống và dự báo cả trong tương lai nữa, nó đã và đang tồn tại. Còn nó có phát triển hay không, thì tôi miễn bình luận vì không dự đoán nổi. Hãy lưu ý, nó phát triển hay không còn là do tất cả chúng ta ngồi đây nhìn nhận vấn đề này như thế nào, xử sự ra sao?
– Có lẽ chúng ta nên thành lập 1 “Hiệp hội bảo vệ những người Đồng tình luyến ái” chăng?
Có ai đó hỏi đùa và rộ lên những tiếng cười vui vẻ pha lẫn chua chát trong phòng.
“Đồng tính luyến ái nam – nữ tức Gay, Omoi, Lesbian; lưỡng tính – Bisexual, chứng ác dâm – Sadisme, khổ dâm – Masochisme, loạn dâm tử thi – Necrophilie, bái vật giáo _ Fetichisme… và tất cả những gì có liên quan đến tình dục đều là những chuyên đề mà chúng tôi bàn bạc hàng tháng, tùy theo yêu cầu”, “nhưng thưa bác sĩ các xinêma như thế này sẽ đi vào đâu?”, “nhìn chung 1 số người trong nhóm thứ Sáu mà anh vừa tiếp xúc, đa phần họ là khách hàng của tôi, họ là những con người đã trưởng thành toàn diện về thể chất lẫn tinh thần, dĩ nhiên là cả về tình dục. Tuy nhiên dước góc độ tâm lý, tôi nhận thấy họ có những trục trặc nào đó về tình dục. Anh phải biết đây là những ức chế tâm lý mang tính bản năng của con người, khách hàng của tôi bị dày vò và phải đấu tranh rất nhiều với bản thân của mình. Theo tôi đây là 1 cuộc đấu tranh dai dẳng và gian khổ, vì thực sự ra có kẻ thù nào đáng sợ hơn chính bản thân mình? Trong xã hội hiện nay làm sao họ dám bộc lộ bản thân mình khi họ là những con người được xem là thành đạt. Tuy nhiên những ẩn ức tâm lý này kéo dài ức chế thì cũng không tốt, chưa kể có những diễn biến phát sinh không hay như bị ức chế quá thì hoặc họ sẽ bị bệnh tâm thần dạng nhẹ, hoặc có lúc sa ngã hẳn sang các chứng bệnh tình dục, hoặc tự vẫn… Tôi lập ra câu lạc bộ nhóm thứ Sáu này chẳng qua để đưa những con người cùng cảnh đến với nhau để tâm sự, sinh hoạt, thoải mái được bộc lộ những điều mình đã và đang suy nghĩ, đau khổ. Mục đích là giải tỏa những căng thẳng và giữ thăng bằng cho khách hàng của tôi, đây cũng là 1 cách chữa bệnh, cũng như cung cấp cho tôi nhiều điều hay để phục vụ công việc. Nếu anh thấy lúc nào cần đến thì cứ báo tôi trước!” “Á, à xin lỗi bác sĩ, tôi mong rằng chỉ được quan hệ với ông không trên tư cách bệnh nhân mà là công việc” Việt muốn ngất xỉu khi trả lời và bác sĩ Sơn nheo mắt nhìn anh thản nhiên “Cuộc đời này đôi lúc hay bị tâm thần, điên điên 1 chút cũng hóa hay. Để làm gì? Để quên đi tất cả, để được thả trôi mình trên dòng sông ký ức, được hát ca vô tư như 1 đứa bé, dẹp qua 1 bên những lo toan nhọc nhằn. Một giây phút thảnh thơi của đời người trong cuộc sống đầy những mưu mô, bon chen, toan tính, là hạnh phúc lắm phải không?”. Chẳng rõ ông ta làm thơ hay nói gì, Việt im lặng. Một giây phút vô tư để quên đi tất cả, tại sao không?
Là phó phòng nhưng thiếu tá Lân vẫn ngồi làm việc ở đội 3 mặc dù anh có phòng làm việc riêng. Nơi anh ngồi là 1 cái ngách khuất sau mấy chồng tủ ngăn lại, anh muốn được gần gủi với anh em dù cũng có lúc hơi phiền vì ồn ào.
Thiếu tá thường đến cơ quan từ rất sớm để nghiên cứu hồ sơ, chỉ đạo công việc. Sau buổi sinh hoại giao ban sáng với đội thì anh mới đi vào công việc trên cương vị 1 lãnh đạo phòng. Lên làm lãnh đạo thì họp hành rất nhiều, Lân không thích, thế nhưng đành chịu vì đấy cũng là công việc.
Đang nghiên cứu chồng hồ sơ vụ án N.86 do các nơi báo về thì anh đã thấy thiếu úy Trung đẩy cửa bước vào. Không biết lãnh đạo mình đã đến sớm nên Trung tự nhiên phanh áo ngực, bước lại mở tung 2 cánh cửa sổ và ngồi lên thành cửa, hút thuốc 1 mình. Ngắm nhìn cậu lính trẻ của mình đang đăm chiêu suy nghĩ, gương mặt cau lại, nhìn anh như 1 ông cụ già. Thiếu tá thấy buồn cười. Tuy nhiên Lân cũng nhận thấy từ khi được điều tham gia vào án N.86 và vụ thạc sĩ Bàng bị giết, thiếu úy Trung có những thay đổi. Hay cáu gắt với anh em, xa lánh mọi người, hay tư lự 1 mình và xuống sắc thấy rõ. Hôm qua trong buổi giao ban Ban chỉ huy đội 3, Lân có nhận xét của anh, ai cũng có cảm giác như thế về Trung. Có lẽ anh ta bị sốc vì 1 cái gì đó, hay vì công việc quá tải? Thực tế việc điều tra về cái chết của thạc sĩ Bàng đang có chiều hướng tốt, còn án N.86, Trunh chỉ tham gia với tư cách là 1 trinh sát giúp việc. Sau khi phân tích kỹ, ban chỉ huy đội 3 thống nhất với thiếu tá Lân, cho rút Trung ra khỏi án N.86, không đi trinh sát nhóm pêđê ở vũ trường Eo Biển Xanh nữa, tập trung vào vụ thạc sĩ Bàng với thượng úy Hùng. Có thể cho Trung nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe, dù sao đây cũng là trinh sát trẻ, mới ra trường công tác chưa được nửa năm, về mặt tâm lý có thể chưa được chuẩn bị kỹ.
– Trung. Trung…
Nghe lãnh đạo gọi đến lần thứ 3, Trung mới giật nẩy mình thoát khỏi cơn suy tư. Anh vội cài khuy áo và đi lại chỗ Lân ngồi.
Vỗ vai, Lân thân tình hỏi:
– Sao hôm nay đến sớm vậy?
– Dạ em… em có mấy hồ sơ mới xác minh xong chưa làm báo cáo nên tính đi sớm viết để nộp cho đội.
– Anh thấy em dạo này có vẻ thay đổi quá, có gì không?
– Dạ không có gì đâu anh, bình thường mà.
– Đừng giấu anh – Lân nhìn Trung nói – Thôi thế này, em tạm thời rút khỏi án N.86, tập trung cùng anh Hùng làm vụ thạc sĩ Bàng đi.
– Tại sao ạ, em đâu có gì – Trung bối rối, lo sợ nhìn Lân.
– Anh biết, nhưng vụ thạc sĩ Bàng cũng không thể để quá lâu được. Cha mẹ anh ta đã đòi gặp ban giám đốc để hỏi thăm rồi, Hùng nó cần phải có người phụ, nên mình phải khẩn trương.
– Dạ. Trung lí nhí cúi đầu, Lân cười.
– Đừng tâm tư gì cả, cứ xong việc này còn có việc khác. Tất nhiên cũng có lúc em vẫn được tham gia N.86 thôi, tuy nhiên phải xác định việc chính của em là vụ thạc sĩ Bàng. Thôi đi uống cà phê, ăn sáng với anh.
Trưa nắng gắt, bầu không khí hừng hực như muốn cháy.
Thiếu úy Trung liếc nhìn đồng hồ đã hết giờ làm việc, và anh quyết định tranh thủ đi bơi cho thoải mái để chiều nay cùng Hùng đi xuống cơ quan thạc sĩ Bàng hỏi thêm 1 số vấn đề.
Hồ bơi Kỳ Đồng trong xanh, mát lạnh, nắng trưa sáng trên hồ lóng lánh như ai đang rải bạc.
Hồ vào mùa hè nên người khá đông, nhưng vì trưa nên cũng vắng. Và Trung thích nhất là bơi trưa cũng vì vắng. Thỉng thoảng rảnh rỗi Trung vẫn thường ra Kỳ Đồng bơi, vì theo anh vừa mang lại vẻ đẹp bản thân và nó sạch sẽ, Kỳ Đồng là 1 hồ bơi tốt có tiếng của thành phố.
Anh thả mình nhẹ nhàng xuống dưới làn nước xanh êm ái mát lạnh, thấy tâm hồn thư thái hẳn. Không bơi bướm, hay bơi sải ầm ầm, mà Trung chọn kiểu bơi ếch thả lỏng người, thư giãn trong làn nước mát. Chợt Trung phát hiện Hoàng đang thay đồ bơi, từ trong phòng đi ra, 1 sự trùng hợp ngạc nhiên. Cảm giác đầu tiên của Trung là muốn lên bờ thay đồ ngay để đi về, nhưng rồi không hiểu sao anh vẫn ngâm mình dưới giòng nước lạnh quan sát Hoàng.
Hoàng đi 1 mình. Anh ta có 1 vóc dáng lý tưởng của 1 vận động viên thể thao. Dưới ánh nắng, vẻ đẹp cơ bắp, thân hình thon thả lồ lộ của Hoàng làm cho vài ánh mắt đàn ông quang đó xít xoa ghen tị. Hoàng nhìn quanh hồ bơi rồi cũng từ từ nhẹ nhàng thả người xuống nước và cũng lúc này anh phát hiện trong hồ bơi có Trung. Hai ánh mắt như tình cờ chạm vào nhau, Trung quay mặt đi hồi hộp nghe tiếng sóng vỗ, trong khi Hoàng nở 1 nụ cười rất tươi và bơi lại bên Trung.
Trong ngực Trung tim đập loạn xạ, vừa sợ vừa không cưỡng sự thích thú lòng mình. Trung bất chợt thấy căm thù bản thân.
– Em dến lúc nào?
– Dạ cũng 15 phút rồi.
– À….
Hoàng không nói gì và sải tay bơi đi, anh ta bơi rất đẹp, 2 cánh tay vung lên hạ xuống rất chuẩn xác, không có bao nhiêu nước bắn ra xung quanh. Mấy cô gái bơi bên kia, chỉ chỏ thì thầm, cười rúc rích. Bất chợt Trung thấy lòng mình khó chịu, anh giật mình. Ghen ư?
Lơ đễnh không bơi, thả người bồng bềnh trên mặt nước, Trung ngầm quan sát Hoàng bơi. Anh ta có đường bơi rất nhịp nhàng và bơi liền mấy vòng không tỏ vẻ gì mệt mỏi, Trung thầm khâm phục sự dẻo dai của Hoàng.
Không hẹn trước, cả hai đều lên bờ bước vào phòng thay quần áo. Trung đóng sập cửa buồng mình 1 cách cố ý và đứng dưới vòi hoa sen. Giòng nước mát rượi chảy vuốt ve trên thân hình anh và Trung nghe có tiếng thở dài như gió lướt qua bên người.
Vừa đẩy cửa đi ra thì cằm Trung va ngay vào đầu Hoàng, vì anh ta đang lúi húi nhặt túi đồ rớt dưới đất nên không thấy. Trung né ngang và trượt chân ngã ngửa vào bên trong buồng tắm của mình, Hoàng trượt ngã theo 1 cách vô tình nên chồm lên người Trung.
Ánh mắt sáng long lanh và cặp môi đỏ thắm như nhung của Hoàng rà nhẹ trên khuôn mặt Trung, làn hơi thơm tho, nóng hôi hổi. Một thoáng tích tắc, Trung có cảm giác mình nghẹt thở và toàn thân mình mềm nhũn đi, bất động. Bất giác Trung nhắm mắt, và đón nhận 1 sự ấm áp dịu dàng của Hoàng đang lướt qua.
Không… có tiếng thét vang lên từ trong lòng. Trung bật dậy xô Hoàng bật ra và cắm đầu lao ra khỏi buồng tắm, hớt hãi bỏ chạy giữa trưa nắng. Anh run lên bần bật, vội vã đẩy xe ra ngoài, người hâm hấp như đang sốt. Ánh nắng nhòa đi trước mắt.
Đã nhiều đêm rồi Trung không ngủ được sau chuyện ấy, và cũng cứ chìm sâu vào mộng mị là anh lại thấy Hoàng và cảm giác nụ hôn của Hoàng luôn quấn quýt bên anh.
Báo bệnh, Trung xin nghỉ ở nhà, cũng may thời gian này ông bà giáo sư Vĩnh Chương ra Huế dự hội thảo ` tuần nên Trung được tự do 1 mình ở nhà. Đêm đêm, ang ngồi thật khuya nhìn hình bóng mình trên tường và không biết phải làm gì.
Sự xấu hổ, mặc cảm, tội lỗi và sự thật luôn dày vò, đay nghiến trong lòng Trung, anh không biết phải xử sự như thế nào cho phải. Đêm anh thức vì sợ ngủ sẽ lại thấy Hoàng và ban ngày thì vật vờ trong nhà với cảm giác nửa mê nửa tỉnh, đã 4 ngày nay rồi. Nhìn Trung giờ này chắc ai cũng phải kinh hoảng, 1 con người râu ria lởm chởm, thất thần, không còn là 1 chàng trai khỏe mạnh như thường thấy. Điều trăn trở duy nhất làm cho Trung dằn vặt trong đau khổ những ngày qua đó là anh có phải là 1 người Đồng tình luyến ái hay không? Tại sao bất kỳ 1 gã pêĐê nào mà anh gặp chỉ cho anh những cảm giác ghê tởm, nhưng với Hoàng thì khác, chỉ 1 lần thoáng gặp gỡ thôi và con tim anh thực sự thổn thức? Anh không thể dấu được lòng mình, anh thật sự thấy êm ả trong lòng khi nghĩ về Hoàng, phải chăng đó là 1 thứ tình yêu dị thường mà Hoàng đã nói hôm trước, hay chính là “tình yêu sét đánh” giữa 2 kẻ Đồng tình luyến ái? Trung run rẩy đau đớn với ý nghĩ tàn nhẫn ấy. Nó mơ màng, mênh mông và vời vợi như lời thủ thỉ hôm nào của Hoàng cố ý nói cho anh nghe tại cà phê Saigon Boys. Hôm đó, khi cả đêm Trung đã trằn trọc, những lời nói của Hoàng như lời ru dịu ngọt và làm cho tim anh thổn thức.
Trung không tin rằng đây là hậu quả chuyện cũ của ông thầy thể hình đã để lại cho mình, bởi những chuyện đó chỉ làm anh thêm chán ghét, nghi kỵ với bất cứ 1 gã pêđê nào. Thế nhưng với Hoàng thì…. Trung hiểu điều khác ấy từ lần đầu tiên anh gặp Hoàng.
Sau những ngày ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng Trung đi đến quyết định phải ngủ cho thật thoải mái, khỏa mạnh và sẽ tìm Hoàng để nói chuyện, anh tin rằng Hoàng sẽ hiểu mình. Trung muốn xin Hoàng hãy buông tha mình, Hoàng đã từng nếm qua những khổ đau khi chấp nhận mình là 1 gã pêđê thì chắc sẽ hiểu cho nổi khổ của TRung, thông cảm và sẽ chỉ cho anh 1 lối thoát.
Mặc bồ quần áo lịch sự, Trung không đi xe gắn máy vì thấy mệt mà đón taxi đi đến Saigon Boys. Ngồi trên xe suy rính, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, Trung quyết định vào quán Hoàng Lan để uống vài lon bia cho lên tinh thần. Nhìn cô gái bán bia ôm trong bộ quần áo mỏng dính, ngắn cũn, lượn lờ quanh mình, 1 thoáng suy nghĩ Trung vẫy tay kêu cô ta lại ngồi bên mình. Anh hành động như 1 tên bạo dâm bằng những cái vuốt ve, nắn bóp 1 cách trắng trợn, cô gái cười ré lên và trả lễ cũng không kém. “Đi không anh, 500 ngàn, bao phòng, bảo đảm anh sẽ tìm về chốn thần tiên”. Lời chào mời của cô gái vang lên khi thấy Trung đã uống hết chừng nửa thùng bia. Và anh gật.
Trong 1 căn buồng nhỏ tối tăm, hôi hám, chật chội của khu nhà tập thể Hàng Hải cho thuê, Trung hùng hục như 1 con thú dữ cắn xé người đàn bà dưới thân mình, ả ta rên rỉ, oằn oại, khoan khoái. Cuối cùng anh thở dốc buông người đàn bà nhàu nát ra trong 1 cảm giác trống trải, chán nản và tuyệt vọng. Trung không thể tìm cho mình 1 khoái cảm nào cho bản thân dù anh rất muốn, tại sao nó không bằng 1 nụ hôn lướt qua của Hoàng làm cho anh nhớ đến bây giờ?
Trung thấy đáy mắt cay cay, may sao nhà tối nên cô gái không thấy.
Cô ta trổi dậy bước vào buồng vệ sinh và cầm ra 1 tấm khăn âu yếm lau tấm lưng nở nang đẫm mồ hôi của Trung. Trong 1 cơn mê cô còn lè lưỡi liếm vai Trung và thì thầm “Anh tuyệt vời quá, em đã chung đụng với nhiều thằng đàn ông nhưng chưa bao giờ có ai làm được như anh cho em đêm nay”. Ả không lấy tiền và dúi vào tay Trung 1 số điện thoại, nói “Đây là số liên lạc của em, bất cứ lúc nào cần anh cứ gọi, em sẽ đến ngay”.
Đúng 2 giờ sáng, quán cà phê Saigon Boys đóng cửa. Từng nhân viên phục vụ cặp đôi với nhau ra về và chỉ còn Hoàng lẻ loi dắt xe đi 1 mình. Trước đó, đứng trong 1 gốc cây tối, Trung thấy 5,6 lần những gã pêđê, có cả người nước ngoài đến chèo kéo, nhưng Hoàng cương quyết lắc đầu từ chối. Tự nhiên Trung thấy mừng?
Khi Hoàng đẩy chiếc Dream ra đầu đường thì bất ngờ thấy Trung xuất hiện trước mặt, dường như biết trước, Hoàng không tỏ vẻ gì ngỡ ngàng hay ngạc nhiên. Cả 2 im lặng nhìn nhau trong giây lát, miệng mấp máy như muốn nói 1 điều gì đó nhưng không được, Trung im lặng, rồi lặng lẽ ngồi lên sau xe và áp má dựa vào lưng, vòng tay ôm siết lấy hông Hoàng. Một mùi hương da thịt thoang thoảng thân quen đến ngỡ ngàng làm sao. Trung nghe những vị mặn đầu môi.
Tiếng xe vù vù của đêm khuya vắng lặng.
Họ dừng lại trước 1 căn nhà nhỏ xinh xắn.
Hoàng lách cách mở khóa cửa đẩy nhẹ xe và Trung cùng bước đi vào.
Trung ngạc nhiên phát hiện trong khoảng sân nhỏ trước mặt mình có 1 chậu quỳnh lớn đang vươn ra những bông quỳnh nở muộn, uốn cong những cánh hoa trắng muốt, run rẩy từ từ rủ xuống. Quỳng đang tàn dần, nhưng hương quỳnh vẫn còn nồng nàn quấn quanh 2 người. Trung hít hà suýt xoa tiếc rẻ, cầm 1 cánh hoa trắng trên tay nghe trong lòng ngây ngất.
Đèn bật sáng, Hoàng đứng ở ngưỡng cửa nhà chờ đợi Trung.
Anh nhìn Trung đang đứng do dự trước cửa nhà mình, cười khẽ. Cuối cùng Trung cũng thận trọng từng bước ngập ngừng đi vào nhà.
Hoàng đặt ly nước xuống bàn cho Trung và xin lỗi vì mình phải đi tắm.
Ngồi 1 mình, Trung lặng lẽ ngắm nhìn căn phòng khách được trang trí khá sang trọng với 1 tấm tranh “Phố Hà Nội” được vẽ lại theo phong cách của họa sĩ Bùi Xuân Phái treo trên tường, ánh đèn chùm lấp lánh thả những tia sáng xuống nhà. Đối diện với Trung là 1 tủ ly và có tiếng nhạc thoảng ra từ dàn máy VCD lớn đặt trên đó, 1 bức tượng Praying Boy “người con trai đang cầu nguyện” bằng sứ đen, lớn bằng người thật, đứng nấp ở 1 góc nhà.
Nhìn lướt qua có thể thấy được cuộc sống riêng tư của Hoàng rất khá giả. Không hiểu đã bao giờ anh Lân đến căn nhà này chưa, chắc chưa. Trung tự khẳng định, chuyến đi hôm trước theo lời dặn của Q.Việt nên anh vẫn giấu không báo cáo cho lãnh đạo của mình.
Ngồi chán, không nén được tò mò Trung đứng dậy loanh quanh và đi vào bên trong, anh đẩy khẽ cửa 1 căn phòng và ló đầu nhìn vào, nhận ra đó là buồng ngủ của Hoàng. Một màu hồng phủ kín, sang trọng và lịch sự, tuy nhiên điều làm cho Trung rất ngạc nhiên khi thấy có mấy bộ quần áo đàn bà vắt trên đầu giường nệm, anh thoáng bối rối, Hoàng là pêđê mà.
Có mùi thơm nhẹ thoảng sau lưng, Hoàng xuất hiện thoải mái trong bộ đồ ngủ đang đứng bên Trung, rất hiểu cái nhìn của Trung và Hoàng cười “Anh đang sống với 1 vũ nữ, làm bạn thôi. Hiện nay cô ấy đang có khách nên đi Đài loan chơi rồi. Em vào ngồi chơi đi”.
Trung ngồi xuống giường của Hoàng và thấy hồi hộp trong lòng, không hiểu mình sẽ phải nói gì?
Hoàng cầm 1 ly nước lọc trắng từ phòng ngoài đi vào và để trước mặt Trung nhìn âu yếm, ánh mắt chan chứa 1 tình thương bao la.
Anh ta nói:
– Anh biết trước sau gì có 1 ngày em sẽ đến tìm anh. Anh linh cảm được điều ấy và anh chờ em.Chẳng biết em có tin không, từ ngày bạn anh đi xa, mấy năm nay anh vẫn khắc khoải chờ đợi 1 điều gì đó mà chính anh cũng không rõ, nhưng anh vẫn chờ. Cho đến lần đầu tiên gặp và nhìn em là anh hiểu rằng người anh chờ đợi chính là em, em tin hay không thì tùy, nhưng đấy là sự thật. Anh đã nói với em hôm trước rồi, vì anh tin rằng giữa chúng mình có những mối giao cảm kỳ diệu và không ai có thể có và hiểu được, vì điều ấy chỉ có em và anh hiểu thôi.
– Anh Hoàng… em…
–
Anh hiểu em muốn nói gì, nhìn em anh biết những ngày qua em khổ sở như thế nào, đau đớn như thế nào. Đã từng trải qua những dằn vặt nên anh hiểu rằng em rất đau khổ khi thực tế hiểu mình là ai. Chúng mình chẳng là ai cả em ạ. Anh không ép em, tùy em lựa chọn cho mình 1 con đường đi. Đây chỉ đơn thuần là 1 vấn đề mang tính tình dục giới tính, nó không liên quan gì đến công việc hay cuộc sống của mỗi người.
Hoàng nói đều đều, không lên hay xuống giọng, cũng không có cử chỉ nào khiêu khích hay quyến rũ Trung. Nhìn anh, Trung hiểu rằng Hoàng rất thật lòng với mình và Trung không biết phải nói gì.
– Có phải em muốn xin anh 1 lời khuyên? Muốn dứt bỏ để không phải như thế này, là 1 người đàn ông bình thường. Được, nếu em thật sự muốn, anh sẽ cố gắng giúp em. Anh sẵn sàng nếu em muốn như vậy. Nhưng hãy nói thật lòng mình đi, nhìn vào mắt của anh đây và nói thật lòng mình đi, em có muốn như vậy không?
Nhìn vào đôi mắt nâu to sóng sánh, nồng ấm, sâu thẩm ánh lên những tia sáng ấm áp của Hoàng, Trung thấy như lòng mình dịu hẳn. Ôi nếu ta được bơi trong ấy, ta được khóc, được cười và phải chăng cuộc đời này hạnh phúc là như vậy? Anh tự hỏi lòng mình.
Một cảm giác êm ái như khúc hoan ca hoan hỉ vang lên từ trong lòng làm cho Trung thấy tất cả nổi mệt mỏi dày vò, khắc khoải trong bao nhiêu năm nay chợt tan biến mất.
Anh chợt hiểu mình là ai, và phải làm gì?
Trung đưa tay run run vuốt nhẹ khuôn mặt tuấn tú của Hoàng, kéo Hoàng lại gần. Gần.
Đôi môi ướt mềm mại, thơm nồng, êm như nhung, ngát hương như 1 cánh sen hồng sớm mai.
Ta là ai, trong 1 thế gian hoang vu nhưng đầy tiếng khóc, cười này, ta là ai, là ai, là ai, ta về đâu, sẽ về đâu?
Lời đầu tiên của 1 bài hát nước ngoài mà Trung không rõ tên đột nhiên vang lên trong đầu anh.
Đêm.
Ngoài sân vẫn còn những cánh quỳnh muộn, vẫn nở và tỏa hương. Đời quỳnh sao ngắn ngủi quá, lẻ loi phô sắc hương với đời và cũng lẻ loi tàn lụi trước bình minh của ngày hôm sau.
Quỳnh.
*********************
Tôi đã giết Hải, đã giết Hải, đã giết Hải.
Đó là điệp khúc mà từ đó đến tận ngày hôm nay vẫn vang mãi trong đầu tôi. Tôi đã giết Hải.
Đám tang Hải diễn ra trong buồn thảm, gia đình nó không ai đến dự, bởi cũng không ai biết gia đình Hải đã ly tán nơi nào mà báo tin, chỉ có 1 vài đồng nghiệp, đồng đội cũ biết tin tìm đến. Vợ chưa cưới của Hải bay từ trong Nam ra, đến bây giờ tôi mới biết mặt cô ta. Một người con gái có nét mặt bình dị, hiền lành. Cô là công nhân xí nghiệp gốm Thanh Tâm.
Cô gái vật vã bên quan tài Hải, để lộ ra cái bụng to lum lúp của mình, và tôi chợt nhớ lại lời lẩm bẩm của Hải. Đứa nhỏ không có tội, có chăng là của người lớn.
Tôi đã giết Hải, giết cả 1 mối tình, giết chết cả tương lai của 1 đứa bé còn đang là hình hài trong bụng mẹ. Tại sao không giết tôi? Lúc này khó có thể diễn tả thành chử nghĩa nổi đau vô bờ bến trong lòng tôi.
Không ai trách chúng tôi về cái chết của Hải, thậm chí 1 vài đồng chí bên quân đội còn phàn nàn trách Hải. Tại sao nó lại chọn con đường ấy để đi, đường mòn này được mở, nhưng thực tế đã nhiều năm rồi không người đi nên đã mất lối, đi như vậy là dại dột.
Trên chuyến bay vào thành phố, Hòa – vâng cô ấy tên Hòa, tin cậy ngồi bên tôi. Hòa coi tôi như 1 người anh lớn và cô kể lại mối tình của mình với Hải. Họ quen nhau được 2 năm, trước khi Hải về viện tôi công tác, còn đang lang thang vì thất nghiệp. Sau khi về viện công tác khoảng 1 năm thì Hải và Hòa quyết định đi đến hôn nhân “nhưng đột nhiên 1 hôm anh ấy có thái độ rất khác lạ gặp em, ngượng ngùng nói với em phải đình hoãn đám cưới lại 1 thời gian nữa, em hỏi lý do nhưng anh ấy không trả lời. Nghi ngờ anh ấy có ai khác, em dò la các nơi thì đều không thấy. Tại sao? thì anh Hải không trả lời và né tránh khi em hỏi. Dạo ấy, anh Hải có những cử chỉ và thái độ lạ lùng lắm. Anh mang trong mình 1 dằn vặt gì mà em không rõ, từ khi yêu nhau đến bây giờ em mới thấy. Cho đến cả năm sau, em không thể chờ đợi được nữa vì tuổi cũng đã lớn rồi. Em quyết định có thai với anh Hải. Khi nghe tin báo anh Hải sửng sốt, rồi bâng khuâng suy nghĩ. Em hiểu Hải không phải là người bội bạc, nhưng rõ ràng anh ấy có điều gì khó nói. Cuối cùng khi thấy bụng em đã bắt đầu lớn, Hải chủ động đến gặp cha mẹ em nhận lỗi và xin cưới. Chuyện chúng em, gia đình biết lâu rồi, rất thương anh ấy và đâu có ai nỡ trách cứ. Chúng em bắt đầu đi thuê nhà, mua sắm đồ đạc, và chuẩn bị đám cưới, chuẩn bị cho đứa con sắp ra đời. Hải yêu em, chúng em rất hạnh phúc, anh thường lấy tay xoa bụng em âu yếm và nói cả cuộc đời anh là đói nghèo nên chỉ muốn phấn đấu làm sao sau này em và con không khổ là được. Thế nhưng dù sắp lấy nhau rồi nhưng Hải vẫn có những day dứt không rõ lý do. Tuần trước anh Hải thông báo với em là sẽ đi công tác lên biên giới mấy ngày, sẽ về bàn với gia đình để tổ chức đám cưới vào cuối tháng, nhưng không ngờ chuyến đi ấy anh không bao giờ trở về nữa”. Cô khóc.
Tôi im lặng, giờ thì tôi đã hiểu tất cả.
Hải chưa bao giờ là 1 người Đồng tình luyến ái như tôi thường nghĩ, có vậy Hải mới thường có những phản ứng, hoặc rất miễn cưỡng khi tôi có những đòi hỏi về tình dục với mình. Đúng hơn 1 năm trước, cái đêm Hải nói chia tay với tôi thực ra là nó và Hòa dự tính lấy nhau. Cũng đêm ấy tôi đã lộ nguyên hình là 1 thằng Đồng tình luyến ái tồi bại, giữa lúc tôi bị hổ thẹn vì sự thật của mình bị phơi bày, tìm đến cái chết, không còn cách nào khác nữa Hải đành chấp nhận vai trò mình cũng là 1 người Đồng tình luyến ái để giữ tôi lại. Tôi nhớ đến nụ cười nhếch mép bí hiểm của nó khi tôi hỏi Hải có là 1 người Đồng tình luyến ái? Rõ ràng đó là điều không phải là bản chất của con người Hải, nhưng nó phải cắn răng chịu đựng vì tôi.
Hải ơi tôi hiểu bạn, dưới vỏ bọc bên ngoài là 1 con người xù xì, thô ráp, có phần quê mùa, thì thật ra bạn là người có trái tim đầy nhân ái. Bạn thương tôi thật lòng vì muốn cứu cuộc sống cho tôi mà buộc phải chấp nhận những quan hệ tình dục trái tự nhiên mà bản thân không hề thích thú. Vì tình cảm ấy mà bạn phải hy sinh tình riêng tư của mình cho tôi, tôi nào biết mà chỉ biết khư khư hưởng thụ với bản chất ích kỷ của mình. Tại sao vậy hả Hải? bạn tốt với tôi để làm gì? tôi đâu có đáng được hưởng. Và đến hôm nay, khi tôi đang bị dằn vặt đau khổ không nguôi ngoai trên trang giấy này, tôi đột nhiên hiểu và hài lòng vì đây cũng là 1 sự trừng phạt lương tâm xứng đáng đối với mình.
“Anh Hải nói, anh là 1 người bạn thân và tốt nhất của anh ấy. Anh kính trọng và quý mến anh, lần nào ngồi nói chuyện với em bao giờ anh Hải cũng nhắc đến anh bằng những lời lẽ tốt đẹp, nhiều lần em đòi gặp nhưng anh Hải không cho và cuối cùng hứa là đến đám cưới thì em sẽ gặp được anh. Trước khi đi công tác, anh Hải đột nhiên nói với em, sau này nếu anh ấy chẳng may có bị gì thì hãy tìm đến anh và hy vọng anh sẽ giúp đỡ. Tại sao anh ấy lại nói vậy hả anh?”
Tại sao? chính tôi cũng không hiểu tại sao? Hay là Hải đã linh cảm thấy điều gì trước chuyến đi này? Nụ cười bí hiểm méo mó dưới mưa của nó hôm trước khi chết lại hiện lên trong đầu tôi, quay cuồng.
Tôi siết chặt tay Hòa, nói “Em sẽ là em gái của ạn, con em sẽ là con nuôi của anh. Hải là bạn thân nhất, duy nhất của anh. Từ nay trở đi anh sẽ lo đầy đủ cho 2 mẹ con em. Hải nói đúng, cứ tìm đến anh “.
Hòa dựa đầu vào vai tôi, nước mắt chảy dòng dòng.
Liệu 1 chút lo toan như vậy có làm lòng tôi thanh thản chút nào trước vong linh của Hải không?
Hải ơi, bạn có biết rằng từ ngày bạn ra đi vĩnh viễn, hàng đêm, hàng đêm, tôi kêu tên bạn biết bao nhiêu lần không?