Khác - Chương 8
Chap 8.
” How ? ”
” What’s how ? ”
” Can you stand the professor ?”
” Still alive, not dead ”
” That sound’s good ! See ya at 5 p.m ”
Nó mỉm cười. Đúng là ngốc, không đợi Hoàng về thì nó đi bộ về nhà chắc, thế mà cũng phải nhắc. Chợt nó bắt gặp cái nhìn của giáo sư – vẫn cái nhìn lúc sáng. Nó lại lạnh người. Đúng là trong giờ làm việc mà cứ dán mắt vào cái điện thoại để nhắn tin thì bị sếp lườm là phải.
– Cháu… xin lỗi – Nói xong rồi nó mới nhận ra rằng yên lặng trong trường hợp này mới thực sự là vàng, nó càng bối rối hơn.
– Đấy là Hoàng, đúng không ? Sáng ta thấy hai đứa đi cùng nhau…
– Dạ, tại bọn cháu học cùng… – nó dừng lại khi nhớ ra rằng chắc giáo sư đã biết chuyện đó rồi. Nó liếc sang chỗ ông. Ông vẫn nhìn nó với đôi mắt làm nó cảm thấy sợ ấy. Liệu nó có thể bảo giáo sư đừng nhìn nó nữa được không nhỉ ?
– Thôi, cũng muộn rồi ! Hôm nay nghỉ sớm đi, ngày đầu tiên mà – Giáo sư kết thúc cuộc-nói-chuyện-khó-khăn rồi nhanh chóng đứng dậy xếp tài liệu vào cặp và ra về. Sự vội vã ấy càng làm tăng sự tò mò trong tâm trí nó về ông.
.
– Đợi tôi lâu chưa ?
– Hơn một tiếng rồi ! Giáo sư cho tôi về từ lúc bốn giờ !
– Ông Duy Minh này cũng không khó tính lắm nhỉ ?
– …
– Thế cậu làm gì từ lúc đó đến giờ ?
– Đi vòng quanh khu Quảng trường !
– …
– Gì mà nhìn tôi như thế chứ ? Chứ tôi phải làm gì cho hết thời gian đây ?
– Thế giờ…
– Sao ?
– Ra Quảng trường với tôi lần nữa nhé !
.
– Avenue Brière de I’ Isle
– Gì cơ ?
– Tên cũ của đường Hùng Vương này đấy, Avenue Brière de I’ Isle.
Nó liếc nhìn Hoàng, chỉ thoáng qua và chưa đến một giây thôi. Hoàng chưa bao giờ làm nó hết ngạc nhiên thì phải.
– Tôi không thích cái tên ấy.
– À… ừ… tôi cũng không thích, chỉ là… biết thôi…
– Cậu yêu Hà Nội lắm phải không ?
– …
– Tôi cũng thế ! – Nó dừng lại, nhưng Hoàng vẫn im lặng. Nó lại kể tiếp – Bắt đầu từ năm lớp mười hai, khi tôi được biết thế nào là yêu. Và đó đúng vào mùa thu, mùa thu của hoa sữa trên con đường mà hai đứa chúng tôi đi học. Tự nhiên từ đấy yêu hoa sữa, yêu mùa thu và yêu Hà Nội kinh khủng !
– Giờ cậu vẫn yêu người ấy chứ ?
Yêu Khánh ư ? Phải, sau từng ấy năm nó vẫn yêu Khánh. Và giờ nó có còn hy vọng gì vào tình yêu ấy nữa không ? Nhạt nhòa hết cả rồi ! Khánh mãi mãi là một bóng mờ mà khi nó cố gắng để đuổi kịp thì cũng sẽ tan biến ngay đi chỉ sau một cái chạm nhẹ… Tình cảm Khánh dành cho nó giờ chính nó cũng không còn chắc chắn nữa. Đã lâu rồi Khánh lảng tránh nói lời yêu với nó. Tại sao ? Ừ, tại sao nhỉ ? Vì Mai Hương sao ? Vì Khánh đã yêu Mai Hương rồi sao ? Thật nực cười ! Khánh đã từng thề thốt với nó rằng Khánh nhận lời với Mai Hương chỉ vì không muốn để cô buồn, và cũng để che giấu đi mối quan hệ mà chắc chắn cha mẹ và xã hội sẽ không bao giờ chấp nhận giữa Khánh và nó. Thế mà giờ chuyện giả đã thành chuyện thật, và phở đã được dùng để ăn chính thay cơm rồi đấy ! Mà không đúng, với Khánh, nó mới chính là món tráng miệng để ăn kèm, khi đói thì người ta ăn nhiều, còn lúc đã no người ta chỉ dùng tí chút, có khi còn bỏ qua không động tới… Ôi, không ! Không ! Không ! Nó không muốn suy nghĩ tiếp nữa ! Khánh không thể là một con người như thế !…
.
– Cậu mệt à ?
– À… tôi đói rồi. Chúng ta về đi ! Gió lạnh rồi !
Trời đã ngả sang tối. Đường phố đã lên đèn. Đến lúc ấy nó mới nhận ra nó và Hoàng đã rẽ sang đi trên đường Hoàng Diệu từ bao giờ rồi. Quay trở lại đường Bắc Sơn, hai đứa đi giữa những tia sáng lung linh màu ngọc bích của ánh đèn đường chiếu rọi qua tán lá, và thấy phía xa xa Quảng trường Ba Đình đang lấp lánh ngàn vạn những giọt sương trải dài tới chân Lăng Bác uy nghiêm… Bao suy nghĩ trong lòng nó dịu hẳn lại. Hình như mùa thu Hà Nội còn điều gì khác nữa chứ không phải chỉ có riêng mình hoa sữa ?