Hurt - Chương 1
Chapter 1: Thế giới màu xám
“Sanae!” Một nam sinh cao ráo vừa chạy đến chỗ tôi vừa gọi “Sanae!”
“Tớ đây” Tôi đáp, nhìn vào gương mặt ướt đẫm mồ hôi của Tadafumi.
“Chờ lâu không? Tớ xin lỗi nhé…..” Tadafumi lấy tay lau mồ hôi chảy trên trán và cười “….thầy giáo bảo tớ cùng vài người nữa ở lại giúp thầy nên tớ không thể…..”
“Được rồi! Đi thôi” Tôi ngắt lời, bước đi.
“Thật cậu không sao không Sanae?” Tadafumi bước nhanh theo tôi, hỏi với giọng lo lắng “Cậu không giận vì tớ trễ hẹn chứ?”
“Tớ không giận vì chuyện nhỏ nhặt đó” Tôi vẫn lặng lẽ bước đi, không nhìn người bên cạnh một lần nào.
“Cậu đáng yêu quá Sanae….” Tadafumi cười rạng rỡ và quàng vai tôi “….không như tụi con gái thiếu kiên nhẫn mà tớ biết”
Vì tớ không phải là con gái….- Tôi nghĩ, không cảm thấy vui trước lời khen. Dù biết, Tadafumi không có ý đó.
“Lần này tớ đãi và tớ sẽ mua cho cậu vài món cậu thích” Tadafumi nắm tay tôi, kéo lại gần cậu ấy.
“Cám ơn!” Tôi gật đầu và đi theo cậu.
“Đừng khách sáo! Cậu biết tớ thích cậu mà đúng không? Mua quà cho người yêu là chuyện thường tình” Tadafumi cười với tôi.
Dối trá!
Đó là những gì có trong đầu tôi khi nghe câu nói ấy. Trên đời này không tồn tại cái gọi là tình yêu. Mọi người đều nói họ yêu người khác và đó là người họ có thể lấy cả tính mạng ra bảo vệ, nhưng không ai nhận ra họ nói chỉ để thỏa mãn chính bản thân họ và họ nói vì nghĩ người mình yêu cũng sẽ làm như thế với mình. Con người không thật lòng yêu một ai ngoài chính họ.
Mọi người xung quanh tôi nói tình yêu thường có cả nỗi đau và sự hạnh phúc, có cay đắng và ngọt ngào….
Tôi không tin vào điều này, có lẽ vì tôi không thực sự yêu một ai hay được yêu bởi một người nào. Hay có lẽ…vì tôi không biết tình yêu thật sự là gì.
Thực sự mà nói, tôi ghét câu “Tớ yêu cậu!” và tôi ghét cả những người xung quanh tôi. Xét cho cùng, đó chỉ là những lời lẽ ích kỷ của những kẻ dối trá…
Suy nghĩ đó đã đi theo Sanae Hanekoma suốt mười lăm năm nay. Với bờ vai nhỏ, mái tóc đen nhánh, gương mặt trẻ con và nụ cười dịu dàng, Sanae dễ dàng làm những nữ sinh xao xuyến và những nam sinh sẵn sàng xả thân bảo vệ cậu. Mọi người đều nghĩ cậu là một nam sinh dễ mến và yếu đuối.
Không một ai nhìn thấy…
….nụ cười của Sanae chỉ chứa đựng sự lạnh lùng, vô cảm. Và đôi mắt to đen, sáng như ánh sao trời chỉ nhìn thấy thế giới toàn màu xám. Một thế giới xấu xa, tội lỗi.
Cậu không biết thế nào là hạnh phúc, là yêu thương, cũng không biết thế nào là đau đớn, là mất mác. Sanae Hanekoma đã sống như một con búp bê không hồn mười lăm năm.
Một con búp bê chỉ sống với chính bản thân mình…..
Tôi còn nhớ khi vài cô gái đã nói muốn làm quen, lúc đó tôi thật sự muốn hỏi họ “Tình yêu là gì? Và tại sao với họ thứ đó lại quan trọng đến thế?” Tôi thật sự rất muốn biết câu trả lời…. nhưng cuối cùng tôi buộc mình phải im lặng. Vì với họ, rất có thể đó chỉ là những câu hỏi ngu ngốc.
Trước sự im lặng của tôi, họ nghĩ rằng đó là sự từ chối. Có người khóc, có người mắng tôi là kẻ vô tâm, chà đạp cảm giác của người khác và cũng có người tát vào mặt tôi. Nhưng….tôi không cảm thấy đau.
Khi đó tôi nghĩ “Im lặng sẽ làm tổn thương người khác. Mình không nên làm họ đau khi ngay cả bản thân mình cũng không biết đau là gì?” Thế là từ đó, ai ngỏ lời với tôi, tôi cũng đều gật đầu đồng ý. Và mỗi lần như thế tôi đều thấy trên mặt họ ánh lên sự vui sướng. Có lẽ đó chính là câu trả lời mà tôi đã luôn tìm kiếm.
Nếu vậy cái cảm giác mang tên hạnh phúc ấy với tôi thật trống rỗng. Nó không khác với cuộc sống vô vị của tôi là mấy.
Nhưng mối quan hệ của tôi với người yêu không kéo dài bao lâu. Niềm hạnh phúc của họ dần biến mất và thay thế là sự buồn chán. Tất cả đều có một kết thúc giống nhau “Anh có thật sự thích em hay không? Anh chưa bao giờ nói lên điều ấy, tất cả những gì anh làm là gật đầu đồng ý, ngay cả một lời nói quan tâm cũng không. Anh giống như một con rối vô cảm vậy. Em không thể chịu đựng được nữa, chúng ta hãy chia tay đi!”
Nhìn những người tôi gọi là người yêu bỏ đi, tôi không cảm thấy buồn, không đau đớn, không tức giận. Không gì cả.
Có lẽ họ nói đúng Tôi chỉ là một con rối vô cảm.
Năm tháng trôi qua, chuyện đó cứ tiếp tục lặp lại, khi đó tôi tự ép mình chấp nhận tất cả mọi người. Họ đến rồi đi, cứ đến rồi lại ra đi. Tôi không thể nhớ những người tôi đã quen, không nhớ cả tên hay khuôn mặt họ. Những gì tôi nhớ là điệp khúc chia tay với cùng một lý do.
Anh giống như một con rối vô cảm vậy!
Dù tôi biết kết quả vẫn chỉ có một, nhưng nó vẫn đến. Tôi không mong đợi chuyện này chấm dứt, cũng không hi vọng tôi có thể thay đổi thành con người mà mọi người mong muốn.
Khi cái thế giới tôi đang sống không thay đổi, thì những người sống trong nó lại càng không thể thay đổi.
Rồi một ngày, bạn tôi- Takafumi Sato- một nam sinh thuộc hàng giàu có trong lớp nói thích tôi và muốn tôi trở thành người yêu của cậu. Không suy nghĩ, tôi gật đầu đồng ý ngay. Gương mặt Takafumi rất hạnh phúc, và khi đó tôi tự mỉm cười với chính mình. Trong đầu tôi đã sớm hình dung ra kết cục giữa hai đứa. Cái kết thúc không mấy vui vẻ.
Có một điều làm tôi ngạc nhiên, chúng tôi đã hẹn hò gần hai năm, nhưng giống như hai đứa bạn thân hơn là một đôi: không ôm hôn, cũng không có sex. Tất cả những gì tôi và Tadafumi có chỉ là những cuộc đi chơi, đi ăn tối và những món quà đắt tiền cậu dành cho tôi.
Tôi không yêu cầu gì ở Tadafumi và cậu ấy cũng không đòi hỏi gì ở tôi cả. Khác hẳn những người quen tôi trước kia luôn muốn làm những thứ mà những người yêu nhau vẫn làm, Tadafumi không bao giờ làm những thứ tôi không thích, sẵn sàng mua bất cứ thứ gì cậu nghĩ tôi thích tặng tôi và chưa một lần lớn tiếng hay tỏ ra bực mình chuyện gì. Tadafumi luôn gặp tôi với một nụ cười, luôn tỏ ra quan tâm đến tôi. Tôi cứ nghĩ không sớm thì muộn, cậu cũng sẽ thất vọng với con người của chính tôi và lên tiếng chia tay. Ấy vậy mà đã gần hai năm, thái độ của Tadafumi đối với tôi vẫn không hề thay đổi, vẫn luôn tử tế, nhẹ nhàng.
Trước tình cảm của Tadafumi, đôi khi tôi tự nhủ mình có cần làm gì đó để đáp lại cậu ấy? Nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng biến mất, tôi không có cảm giác gì đặc biệt với cậu. Xét cho cùng, trong thế giới tôi đang sống, người mang cái tên Tadafumi đó chưa bao giờ tồn tại.
Quà cậu ấy tặng tôi rất nhiều, nhưng tôi chưa một lần đụng đến. Tôi nhận lấy nó từ tay cậu, nói lời cám ơn với gương mặt không có chút cảm xúc và đem về cất cẩn thận ở chiếc tủ trong phòng. Dù sao cũng sẽ có một ngày tôi và cậu chia tay, đến lúc đó những thứ này sẽ trở lại với chủ nhân của nó. Tôi không muốn nợ ai bất cứ gì, nhất là Tadafumi Sato…..
“Sanae! Sanae!” Tadafumi kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Gì thế?” Tôi hơi giật mình hỏi.
“Cậu có chuyện gì không ổn à?” Bạn tôi nhìn tôi lo lắng “Có cần tớ đưa cậu về nhà không?”
“Không cần, tớ ổn.” Tôi gạt đi.
“Thật không?” Gương mặt Tadafumi vẫn không bớt nỗi lo.
“Tớ chưa bao giờ nói dối cậu điều gì” Tôi trả lời, tránh nhìn vào mắt cậu.
Thật ra mà nói, tôi nói dối rất nhiều người và hầu như về tất cả mọi thứ. Tôi không thích thế giới dối trá tôi đang sống, nhưng tôi biết chính tôi cũng giống như thế. Biết là một chuyện, còn thay đổi được nó hay không lại là một chuyện khác. Tôi biết tôi làm sai nhiều thứ, tôi biết con người xung quanh tôi sai, tôi biết thế giới của tôi đen tối……. Nhưng chỉ để biết vậy thôi.
Thế giới này có thay đổi hay không không quan trọng, vì tôi vốn đã quen với nó rồi. Khi đối diện với sự xấu xa, ai cũng muốn nó thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Rồi qua năm tháng, mong ước ấy mờ nhạt dần, cho đến khi chẳng còn ai nhớ đến nó để mà hi vọng nữa.
Rồi cũng qua năm tháng, họ nhận ra mình cũng không khá hơn điều mà mình muốn thay đổi là mấy. Và họ bắt đầu từ bỏ mong muốn đó.
Tôi cũng vậy. Sống lâu trong thế giới đầy lừa dối, tôi cũng đã tự biến mình thành một kẻ dối trá từ lúc nào không hay.
Đến khi tôi nhận ra, tôi biết tôi không thể thay đổi được nữa. Và tôi học cách chấp nhận nó…..
Cho đến bây giờ……
Mười lăm năm…..
Tôi không hối hận…con đường tôi đã chọn….
Chưa bao giờ….
“Uh! Cậu nói cũng phải” Tadafumi cười dễ dãi “Cậu muốn đến chỗ nào ăn tối?”
Tôi không trả lời. Hình ảnh về những nhà hàng sang trọng, hào nhoáng lướt qua mắt tôi.
Những chùm đèn lấp lánh, những ngọn nến mờ ảo, những con người lịch thiệp, giàu có ở khắp nơi, tiếng cười nói, tiếng dao nĩa chạm vào nhau lách cách, mùi thức ăn phảng phất …..
Tất cả mọi thứ như đến từ thế giới khác. Thế giới tôi không bao giờ chạm tới.
Dù rằng những nơi đó tôi và Tadafumi đã từng đến nhiều lần. Nhưng tôi vẫn không thể quen với chúng.
“Cậu đã nghĩ ra chưa?” Bạn tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Tớ muốn ăn ở một chỗ khác” Tôi đáp, chờ đợi sự thất vọng nơi cậu bạn.
“Oh được thôi! Chỗ nào vậy?” Tadafumi không có biểu hiện như tôi nghĩ.
“Tớ sẽ dẫn đường” Tôi nói, bước về phía con đường đêm giăng đầy ánh đèn vàng.
Tadafumi đuổi kịp tôi, nụ cười vẫn ở trên gương mặt cậu. Đầu tôi vẫn lấp đầy ý nghĩ về thế giới không mấy sáng sủa, nhưng tôi đã nhanh chóng quên những hình ảnh về một cuộc sống giàu sang vừa thắp lên khi nãy.
Nói cho cùng, nó không chào đón tôi. Và tôi cũng không cần nó.
Sanae Hanekoma và Tadafumi Sato đã bỏ lại khu phố của ánh đèn rực rỡ, đông đúc phía sau. Trước mặt họ là một công viên đầy cỏ, vài cột đèn chiếu ánh sáng màu trắng le lói phần nào xua tan bóng đêm ở đây. Xunh quanh không có một bóng người, thỉnh thoảng tiếng dế kêu vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng. Hai người lặng lẽ tiến sâu vào trong công viên, sỏi nghiến rào rạo dưới chân họ.
“Sanae! Tại sao cậu lại muốn đến chỗ này?” Tadafumi lên tiếng, giọng nói pha lẫn sự tò mò.
Tôi không đáp lại, vẫn lặng bước trên con đường đầy sỏi.
Cậu thôi không hỏi tôi nữa, bước đi bên cạnh tôi và thỉnh thoảng nhìn xuống chân, cảm tưởng như mình đang dẫm lên những miếng thủy tinh vụn.
Rộp! Rộp!
Đi hết con đường rải sỏi, họ đến một quãng sân hình tròn lát gạch đã bạc màu. Ở đây sáng hơn, có một ông lão đứng bên cạnh một xe bán thức ăn bốc khói. Ông đang cười nói với một khách hàng, người này cầm lấy thứ từ tay ông, trả tiền và nhanh chóng rời đi. Cứ vậy, những người khách từ từ bước đến quầy hàng của ông lão, khoảng ba bốn người như thế.
“Đến rồi!” Tôi thông báo và chỉ tay về phía xe hàng bốc khói.
“Cậu muốn gì ở chỗ ông lão ấy?” Bạn tôi hỏi, tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
“Mì!” Tôi đáp gọn.
“Được rồi! Tớ sẽ đi mua cho cậu” Không phiền hà trước thái độ của tôi, Tadafumi ra dấu về phía chiếc ghế đá được chiếu sáng bởi một ngọn đèn đường cách đó không xa, nói “Ngồi đó chờ tớ đi, nhanh thôi”
“Uh!” Tôi gật đầu, tiến về phía chiếc ghế đá.
Tôi ngồi xuống, nhìn về phía Tadafumi đang đứng xếp hàng. Bắt gặp ánh mắt tôi, cậu mỉm cười. Tôi quay mặt đi, đưa mắt quan sát xung quanh.
Trước mặt tôi, bãi cỏ phủ đầy màn đêm trộn lẫn tiếng dế kêu rả rích. Sau lưng, hàng cây phong vươn lên cao hơn cả cột đèn đường màu trắng đục, tạo thành những cái bóng khổng lồ chiếu xuống nền gạch, lá phong to chen chúc nhau che lấp ánh trăng khuyết, làm trăng giống như bị một ai đó gặm nham nhở. Thi thoảng những cơn gió đêm ùa qua làm lá cây rung lên xào xạc như khúc nhạc đồng quê buồn. Tôi ngước nhìn lên ngọn đèn đường, những con thiêu thân cứ tụ tập lại, bay thành vòng tròn quanh ánh sáng trắng mờ ảo để tìm cách xông vào. Tôi luôn tự nghĩ nếu đây không phải đèn điện mà là ngọn lửa từ đèn dầu, chắc hẳn đám thiêu thân này cũng chẳng chần chừ mà không lao vào để ngọn lửa thiêu rụi thân xác chúng.
Tại sao biết đó là chỗ chết vẫn đâm đầu vào? Chúng muốn tìm cái chết cho mình hay cái ánh sáng chết người đó đã quyến rũ chúng, khiến chúng mờ mắt mà không nhận ra nguy hiểm đang rình rập?
Tôi không trách thiêu thân là những kẻ ngu ngốc, vì bản thân tôi cũng giống chúng. Tôi biết mọi thứ xung quanh tôi đều giả dối, nhưng tôi vẫn đâm đầu vào.
Đơn giản vì tôi đã quen thuộc đến mức không nghĩ đến chuyện thoát ra khỏi nó nữa.
Ánh đèn là nơi duy nhất những con thiêu thân tồn tại.
Thế giới đen tối là nơi duy nhất dành cho tôi.
Ít ra ở thế giới màu xám ấy, cũng có cái gì đó thuộc về tôi. Ít ra ở trong ánh đèn, thiêu thân cũng nhận ra có một phần ánh sáng nào từng thuộc về nó.
Cuồi cùng, thân xác loài côn trùng đó sẽ hóa thành tro tàn vì ngọn lửa. Cuối cùng cũng có ngày tôi chết trong thế giới của chính tôi. Nhưng lúc đó, thế giới đen tối ấy vẫn ở cạnh tôi, ngọn lửa gay gắt ấy vẫn bên cạnh loài thiêu thân nhỏ bé.
Mãi mãi….
Chúng xấu xa, nguy hiểm nhưng vẫn không phản bội con mồi của mình.
Không bao giờ……
“Chờ lâu không Sanae?” Tadafumi tiến đến chỗ tôi với hai hộp mì trên tay. Cậu ngồi xuống cạnh tôi và chìa ra một hộp “Của cậu đây”
“Cám ơn!” Tôi cầm lấy nó từ tay cậu. Mì vẫn nóng, bốc khói nghi ngút.
“Cậu thất vọng đúng không Tadafumi?” Tôi hỏi cậu, nhìn xuống hộp mì của mình.
“Hử? Tại sao?” Tadafumi nhìn tôi bằng đôi mắt ngạc nhiên, tay đang gắp dở mì chợt dừng lại.
“Vì tớ dẫn cậu tới đây….” Tôi trả lời, vẫn không nhìn cậu “….thay vì những nơi cậu biết”
“Thật ra tớ chỉ ngạc nhiên thôi” Cậu cười với tôi “Tớ không nghĩ cậu thích ăn chỗ này hơn đấy”
“Chỉ là…..” Tôi cầm lấy đũa, đáp “…..tớ không hợp những nơi ồn ào. Nhưng
nếu cậu không thích, cứ nói thẳng ra”
“Tớ chưa bao giờ ăn kiểu này….” Bạn tôi nói và gắp thêm mì “….nhưng mà ngon lắm. Nếu được tớ muốn ăn lại ở đây lần sau”
“…….” Thú thật phản ứng của Tadafumi khiến tôi bất ngờ. Cuối cùng, tôi lên tiếng sau một hồi im lặng “….ông lão ấy bán ở đây lâu rồi. Mỗi khi ở một mình tớ đều đến đây ăn, quán ông ấy nổi tiếng nhất khu này….”
“Ra thế! Thảo nào lại ngon đến vậy. Nhưng mà Sanae…..” Cậu đặt tay lên vai tôi, cười “…..Sau này nếu muốn ăn, tớ sẽ đi với cậu. Chứ ăn một mình buồn lắm!”
Tôi không biết buồn là gì, có lẽ đó là một cảm giác đau đớn mà người ta luôn né tránh nó.
Nếu tôi có được cảm giác đó, ăn một mình cũng không làm tôi thấy buồn. Tôi đã đi, đã sống mười lăm năm nay chỉ có một mình. Tôi đã quen với nó từ lâu.
Nhưng lần này có cảm giác gì đó hơi khác, phải chăng vì tôi có Tadafumi bên cạnh, cười và nói với tôi.
Có thể cậu ấy đúng “Hai người vẫn tốt hơn một người”
Tadafumi và tôi không nói gì nữa. Chắc vì không muốn cắt ngang bữa ăn của tôi, cậu im lặng ăn, mắt nhìn về bóng đêm phía trước.
Tôi nhìn bạn tôi, nhìn đàn thiêu thân bay trên đầu cậu. Dưới ánh sáng trắng mờ mờ, chúng giống như những hạt bụi lung linh, trong vắt như thủy tinh. Hình ảnh đó làm tôi liên tưởng đến khung cảnh thần tiên trong một chuyện cổ tích tôi đã đọc từ rất lâu. Và cậu như một vị hoàng tử bước ra từ cây đũa phép của bà tiên tốt bụng được bao quanh bởi những hạt bụi màu lấp lánh.
Rồi hoàng tử bước đến gần công chúa, trao cho nàng tình yêu của chàng. Sau đó, họ sống hạnh phúc bên nhau.
Tadafumi có thể là vị hoàng tử đó, cậu đẹp trai, tốt bụng, lại giàu có. Nhưng tôi không phải là công chúa. Tôi không xinh đẹp, không dịu dàng, không có gì hết…..
Tôi chỉ là một con rối không có cảm xúc.
“Tại sao cậu lại muốn quen với một kẻ như tớ? Ai cũng thấy tớ là kẻ vô cảm lẽ nào cậu không nhận ra?”
“Tadafumi……” Cái ý nghĩ đó cứ liên tục lặp lại trong đầu tôi và vọt ra khỏi miệng trước khi tôi kịp kiểm soát.
“Gì vậy Sanae?” Cậu quay lại nhìn tôi, đôi mắt ấm áp.
“Không….” Tôi quay mặt vào hộp mì của mình, lắc đầu “Không có gì…”
Chợt Tadafumi đặt tay lên mặt tôi. Bàn tay to, ấm.
“Đứng yên một chút nhé Sanae!” Tay cậu dần di chuyển trên mặt tôi, gương mặt cậu cúi lại gần. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của Tadafumi….rất gần.
“Xong rồi này!” Bạn tôi giơ một chiếc lá phong đỏ như ngọc hổ phách lên đưa tôi xem. Cậu cười.
Bất giác tôi không thể nhìn thẳng vào mặt cậu. Tôi đã nhìn nụ cười đó hai năm nay, nhưng sao lần này nó lạ quá, giống như tôi chỉ vừa mới gặp cậu lần đầu.
“Cậu có thể….đưa tớ chiếc lá đó?” Tôi chợt buột miệng.
“Chi vậy?” Tadafumi nhìn tôi. Nụ cười đó vẫn chưa tắt.
“Tớ muốn….giữ nó”
“Được thôi! Đây này” Cậu mỉm cười, chìa chiếc lá đỏ cho tôi.
Tôi biết lẽ ra tôi nên nói cám ơn, nhưng tôi đã không nói mà chỉ nhìn vào chiếc lá phong màu hổ phách trên tay. Những ý nghĩ mơ hồ đang dần định dạng trong đầu, những câu hỏi không biết từ đâu ra.
“Chúng ta nên đi thôi Sanae!” Tadafumi đứng dậy, quay đầu nhìn tôi.
“Uh!” Tôi thả hộp thức ăn rỗng vào thùng rác bên cạnh, bước đi theo cậu. Tay vẫn nắm chặt chiếc lá.
Tại sao tôi lại muốn giữ vật này? Làm vậy có khác nào tôi lại nợ cậu ấy thêm một lần nữa?
Đến ngày Tadafumi nói chia tay, tôi nhất định sẽ trả lại toàn bộ những thứ thuộc về cậu ấy. Nhưng…. không phải chiếc lá này.
Suy nghĩ đó xuất hiện rõ nét nhất trong đầu tôi và tôi không biết tại sao mình lại nghĩ thế.
“Cậu luôn cười với tất cả mọi người….” Tôi hỏi khi đang đi bên cạnh cậu “…..đúng không Tadafumi?”
“Tất nhiên, nụ cười mang đến sự vui vẻ mà. Nếu cậu cười, cậu sẽ thấy thế giới này đẹp hơn…” Tadafumi nói rất vui vẻ “…..và cũng sẽ làm nỗi buồn của người khác tan biến phần nào đấy”
Cậu cười để làm thế giới này tươi đẹp hơn……
Cậu cười cho tất cả mọi người……
Cậu không cười…..
…..vì tớ……
“Tớ chưa thấy cậu cười bao giờ….” Cậu chợt quay sang nhìn tôi “…..tớ nghĩ nếu cậu cười lên, hẳn cậu sẽ đẹp lắm đó Sanae”
Tôi không đáp, đưa mắt nhìn vào khoảng tối trước mặt.
Thế giới của tớ không đẹp như cậu….. Tớ có cười lên hay không, màu xám vẫn không biến mất…..
Tiếng cười là thứ xa xỉ trong thế giới đó…….
Mọi người sống trong thế giới tội lỗi ấy không bao giờ cười….
Họ không biết cười là như thế nào……
Ánh sáng không bao giờ xuất hiện ở nơi bóng tối che phủ vạn vật……
Ánh sáng không dành cho sự xấu xa…..
Và tiếng cười không dành cho kẻ như tớ……
“Thật ra tớ rất muốn được nhìn thấy cậu cười, dù chỉ một lần…..” Tadafumi đưa tay gãi đầu, lộ vẻ bối rối “…..hah, nhưng nếu cậu không muốn thì đành chịu vậy”
Nếu tớ nói tớ muốn cười cho cậu, liệu cậu có tin không?
Tôi muốn làm gì đó cho bạn tôi, tôi muốn đáp lại những gì cậu đã làm cho tôi hai năm qua. Tôi biết một nụ cười không khó……
Nhưng…. tôi không thể.
Thấy tôi im lặng, Tadafumi hoảng hốt giải thích “Xin lỗi! Tớ chỉ nói đùa thôi. Đừng giận nhé Sanae!”
Tôi lắc đầu, bước đi. Cậu đi theo tôi, gương mặt không ngớt lo lắng.
Tôi không giận Tadafumi.
Tôi ghét bản thân mình.
Tôi luôn làm cậu lo lắng. Dù….tôi không hề muốn.
“Cậu có muốn đi đâu đó không? Hay muốn mua gì đó?” Giọng bạn tôi như một người hối lỗi, kể cả khi đó không phải lỗi của cậu ấy “Tớ sẽ đi với cậu!”
Tôi lắc đầu, lên tiếng “Tớ muốn về nhà”
“Sanae!” Tadafumi nhìn tôi, tuyệt vọng “Tớ…..”
“Tớ không giận cậu đâu. Chỉ là….” Tôi hơi chậm lại “….tớ muốn về nhà”
“Thôi được….” Cậu thở dài bất lực “…..Cũng tối rồi, tớ sẽ đưa cậu về”
Dưới bầu trời thu trong vắt, hàng phong rung lên vì gió, tiếng dế vang lên khắp mọi nơi, không gian thoang thoảng mùi cỏ đẫm sương đêm, những ngọn đèn đường nằm rải rác quanh khu công viên soi sáng lối đi của Tadafumi và Sanae. Hai bạn trẻ lặng lẽ bước bên nhau, chân nghiến lên lớp sỏi phát ra âm thanh rào rạo như tiếng kính vỡ…..
“Nhà tớ ở trước mặt rồi, cậu nên về đi Tadafumi” Tôi lên tiếng, phá tan không khí im lặng tự nãy giờ.
“Nhưng…..tớ muốn đưa cậu đến tận cửa. Như thế mới yên tâm” Cậu chần chừ không muốn đi.
“Tớ không còn là trẻ con nữa, có thể tự vào nhà” Tôi gạt ngay “Đừng lo cho tớ!”
“Nhưng cậu không giận thật chứ?” Tadafumi đổi chân liên tục đầy lo lắng “Tớ không thấy cậu nói gì cả”
“Chỉ là suy nghĩ một chút chuyện. Tớ thật sự không giận cậu chuyện gì hết” Tôi cố tạo vẻ mặt nghiêm trọng “Hay cậu không tin tớ?”
“Không! Sao lại không tin chứ? Được rồi tớ về, nhưng nhớ cẩn thận nhé Sanae!” Đi được mươi bước, cậu quay lại hỏi tôi “Vậy….mai chúng ta có thể đi đâu đó sau giờ học được không?”
“Uh!” Tôi gật đầu và bước đi không ngoái đầu lại “Ngủ ngon!”
Nếu cậu cứ tin những gì tớ nói, rồi cũng sẽ có ngày cậu thấy hối hận…..
Tớ chỉ là kẻ…..dối trá!
“Tớ muốn về nhà!” chỉ là lời nói dối. Tôi thật sự không muốn trở về căn nhà của tôi một giây phút nào.
Với tôi, nó không khác gì…..địa ngục.
“Kẻ ngu ngốc như bà biết gì mà nói, kẻ chỉ biết ở nhà xài tiền như bà làm sao hiểu được tôi phải kiếm tiền khó khăn như thế nào? ĐỪNG LÊN MẶT DẠY ĐỜI TÔI!!!!” Giọng một người đàn ông quát lên.
“ÔNG NÓI THẾ MÀ NGHE ĐƯỢC HẢ? Ông kiếm ra tiền rồi thì sao? Ông có lo cho cái nhà này đâu. Suốt ngày chỉ ở ngoài đường với lũ trí thức giả ấy đi uống rượu. Có bao giờ ông làm việc nhà chưa? Có bao giờ ông ở nhà ăn cơm một bữa chưa? Có bao giờ ông hỏi thăm thằng con ông học hành ra sao chưa? Ông làm chồng, làm cha như vậy đó à? ÔNG CÓ TƯ CÁCH GÌ NÓI TÔI????” Tiếng phụ nữ đốp lại.
“Tôi nói cho bà biết nhé! BÀ CŨNG CÓ PHẢI BÀ MẸ TỐT ĐÂU? NẾU TÔI KHÔNG ĐI LÀM, TIỀN ĐÂU CHO BÀ SANG ĐÁNH BÀI VỚI HÀNG XÓM? TIỀN ĐÂU CHO BÀ ĐI MUA SẮM? BÀ CŨNG CÓ BAO GIỜ ĐI HỌP CHO THẰNG CON HAY KHÔNG MÀ NÓI TÔI? NẾU KHÔNG CÓ THẰNG NÀY CẮM ĐẦU ĐI LÀM BÀ LÀM GÌ CÓ ĐƯỢC NGÀY HÔM NAY?????”
“GÌ CHỨ? ÔNG THỬ ĐẬP PHÁ ĐỒ ĐẠC Ở ĐÂY XEM TÔI CÓ MUA LẠI ĐƯỢC KHÔNG? THỬ PHÁ NÁT CĂN NHÀ NÀY XEM AI CHỊU THIỆT CHO BIẾT!!!!!!!”
“ĐỒ KHỐN!!!! BÀ NGHĨ TÔI KHÔNG DÁM À????” Người đàn ông nóng mặt, chụp ngay chiếc bình bông bằng sứ bên cạnh.
“NÉM ĐI! TÔI THÁCH ÔNG ĐÓ, CÙNG LẮM RA NGOÀI ĐƯỜNG Ở THÔI CHỨ GÌ? ĐỪNG NGHĨ TÔI SỢ ÔNG!!!!”
Kế đến là tiếng đổ vỡ vang lên chát chúa khắp nhà. Bố mẹ Sanae lại tiếp tục miệt thị nhau, đồ dùng trong nhà là nạn nhân cho cuộc cãi vả của bố mẹ cậu. Càng tức giận, họ càng chửi gay gắt. Càng chửi, họ càng mất kiểm soát, đập hết tất cả những thứ họ tóm được trong tay.
Những cuộc cãi nhau như vậy thường kéo dài đến sáng, và thường không phân thắng bại. Lý do cho việc này thường rất vô lý, có khi chỉ vì ngứa tai gai mắt người còn lại mà cả hai bắt đầu to tiếng, rồi quay sang mạt sát nhau, ai cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình.
Cuối cùng, đồ đạc là kẻ chịu trận. Còn Sanae là người phải đứng ra dọn dẹp bãi chiến trường vào sáng hôm sau.
Đây cũng là lý do cậu chưa bao giờ mời bạn bè đến nhà, hay để họ đứng trước nhà mình. Cậu không muốn bất cứ ai nhận ra gia đình mình vốn đã không còn là một gia đình từ lâu rồi.
Sanae đã quá quen với chuyện này, cậu chứng kiến hầu như mỗi ngày. Vì vậy, bước vào nhà, thứ chào đón cậu là tiếng đồ vật rơi loảng xoảng như thường lệ, cậu khẽ đóng cửa lại rồi bước lên phòng, nhốt chặt mình trong đó. Cậu cố gắng xem như chưa có gì xảy ra.
Mỗi lần như thế Sanae lại ngồi thu mình trên giường, đưa đôi mắt đen trống rỗng nhìn ra bầu trời đêm, cố quên đi những tiếng động ở nhà dưới thi thoảng vang lên tận đây.
Cậu ước một ngày nọ, mình sẽ được ở với thế giới yên lặng và những ngôi sao lấp lánh ngoài kia. Ngày đó, cậu sẽ không phải trở lại ngôi nhà này lần nữa.
Sanae ngồi bất động nhìn ra ngoài, nghĩ về mong ước của mình cho đến khi nó đi vào trong giấc mơ. Cậu bé nghĩ đó là câu chuyện cổ tích duy nhất cậu còn có thể nhớ. Cổ tích của chính cậu.
Điều ước đó theo Sanae từ nhỏ, không đêm nào cậu không nghĩ về nó, không đêm nào cậu không mong nó trở thành sự thật.
Mười lăm năm đi qua, ước mơ của cậu vẫn chỉ nằm trong trí tưởng tượng. Cậu dần mất lòng tin vào nó, nhưng vẫn tiếp tục mơ ước. Chỉ để an ủi chính mình.
Sau mười lăm năm, Sanae đủ lớn để học cách chấp nhận cuộc sống hiện tại, để học cách bằng lòng với những gì mình đã có.
Để hiểu…… cái ngày cậu mơ ước không bao giờ đến.
Để nhận ra…..
…….cổ tích mãi chỉ là cổ tích…………