Nội dung truyện
Năm ngày trôi qua nhanh chóng kể từ khi Satsuki chuyển đến ở với Edward.
Mỗi khi thức dậy, bữa sáng do bà giúp việc chuẩn bị đã sẵn sàng đợi cậu dùng. Thực đơn khá đơn giản với bánh mì, trà và bơ, nhưng bởi trước nay toàn bỏ bữa sáng nên đối với cậu thế này là đã như sống trên thiên đường rồi. Sau đó cậu đến trường, trải qua một buổi học thẳng cẳng từ chín giờ sáng đến bảy giờ tối, cậu lại về căn hộ của Edward. Bữa tối thường được bà giúp việc dọn sẵn, một bữa ăn toàn đồ nấu sẵn của Marks & Spencer (*). Satsuki rất ngạc nhiên khi biết đồ ăn hàng ngày của giới quý tộc lại có thể đơn giản như thế. Nhưng so với món cá và khoai tây mỗi tối ở quán rượu thì còn tốt chán. Nhưng tuyệt vời hơn cả là cậu không phải làm việc ở quán rượu nữa. Thay vào đó, cậu nói chuyện với Edward và được học thứ tiếng Anh chuẩn mực nhất, cách phát âm theo kiểu quý tộc.
Edward đã thuyết phục Satsuki dạy tiếng Nhật cho anh. Đối với Satsuki thì việc đó cũng chẳng mất mát gì, hơn nữa cậu cũng rất vui vẻ vì kiếm thêm được chút đỉnh, như một công việc bán thời gian thôi. Nhưng Edward chẳng chịu cố gắng chút nào, rõ ràng là anh ta chỉ muốn giết thời gian.
“Mai anh có kế hoạch gì không?” sau bữa tối ngày thứ năm, Satsuki hỏi Edward. Suốt cả tuần, cậu làm những việc hàng ngày mà cậu vẫn làm, nhưng đến cuối tuần, cậu sẽ làm những việc mà ông chủ mới yêu cầu.
“Xin lỗi vì đến giờ mới báo cho cậu biết, tôi muốn đưa cậu đến Dorsett cùng tôi,” Edward đáp.
Satsuki nhớ lại Edward đã từng kể với cậu về một vùng đất mà anh ta sở hữu ở đó.